Chương trước
Chương sau
 

Hắn ta cưới Tần Thanh Tâm chỉ vì thèm muốn sắc đẹp của Tần Thanh Tâm, và muốn làm chuyện phòng the với Tần Thanh Tâm để tu luyện thôi, đương nhiên hắn ta sẽ không nâng niu cô trong tay như hòn ngọc quý. 

Tần Thanh Tâm bị tát bay ra ngoài, cô bướng bỉnh đứng dậy lao tới, gầm lên giận dữ: “Thả con tôi ra, nếu không chồng tôi nhất định sẽ giết cả nhà anh..”. 

Thân Vạn Dương lập tức cười lớn, khinh thường nói: “Ha ha ha ha... thằng chồng vô dụng đó của cô mà muốn giết cả nhà tôi sao? Tôi không giết cậu ta đã là may mắn của cậu ta rồi!” 

Trong lòng hắn ta thầm nghĩ: “Tôi đã cướp đi người phụ nữ yêu quý của Dương Thành, nếu cậu ta thật sự có năng lực giết chết Võ Xương thì đã sớm đến Hợp Hoan Tông để cứu vợ con của mình rồi, chắc chỉ do dựa hơi Ngô Hùng Bá nên được thổi phồng quá mức thôi!” 

Bỗng nhiên, hắn ta lớn tiếng nói với mọi người có mặt: “Cho dù Võ Xương thật sự bị tên nhãi ranh thế tục đó giết chết, thì trước mặt Hợp Hoan Tông của chúng tôi, cậu ta cũng chỉ là một con kiến”. 

“Tại Hợp Hoan Tông này, bất kỳ một vị trưởng lão nào cũng có thể dễ dàng giết chết cậu ta trong nháy mắt!” 

Nghe được những lời này, có người chuyên nịnh nọt lập tức bắt đầu nịnh bợ: “Thiếu tông chủ nói đúng, đừng nói là tên nhãi ranh kia, cho dù là phủ Thành chủ, chỉ cần Hợp Hoan Tông muốn tiêu diệt, chỉ trong chớp mắt là có thể làm được”. 

Đúng lúc này, một người gác cửa chạy vào với sắc mặt tái nhợt, người gác cửa còn chưa kịp mở miệng báo cáo, phía sau đã truyền đến giọng nói đầy khinh thường của một người đàn ông: “Đúng là mạnh miệng, để tôi xem là ai muốn tiêu diệt phủ Thành chủ của tôi!” 

Giọng nói tuy không lớn nhưng lại rất có uy lực, truyền vào tai mọi người đang có mặt ở đây. 

Mọi người đều vô thức nhìn lại, trên mặt lộ vẻ khiếp sợ. 

Toàn bộ nơi này rơi vào sự im lặng chết chóc trong giây lát. 

Tên vừa nịnh nọt lúc nãy, thì trên mặt đã lộ ra vẻ sợ hãi, mồ hôi lạnh toát ra, hai chân run rẩy kịch liệt, gã không khỏi cúi đầu, không dám nhìn người đang đi tới. 

Bởi vì người tới không ai khác chính là Ngô Hùng Bá, Thành chủ của phủ Thành chủ. 

Đằng sau Ngô Hùng Bá còn có hai chàng trai trẻ, một người là con trai ông ta Ngô Tử Kính, rất nhiều người Trung Giới giới Cổ Võ đã từng gặp anh ta. 

Còn một người khác, là một người thanh niên trông rất bình thường, nhìn qua rất xa lạ, rất nhiều người cho rằng đó chỉ là một tên tùy tùng của phủ Thành chủ nên không để ý nhiều. 

Điều mà bọn họ không biết là người này chính là chàng trai thế tục mà lúc trước họ nhắc tới, Dương Thành! 

Thân Vạn Dương nhìn thấy Ngô Hùng Bá xuất hiện, hơi nhíu mày, nhưng rất nhanh lại khôi phục vẻ mặt tươi cười, chào hỏi: “Ngô thành chủ, đã lâu không gặp, hôm nay là ngọn gió nào đã đưa ông tới đây vậy, không tiếp đón từ xa, mong ông rộng lượng bỏ qua”. 

Trên mặt Ngô Hùng Bá lộ ra ý cười, nhưng lại không hề che giấu sự giễu cợt trong mắt: “Chẳng phải là nghe nói thiếu tông chủ sắp kết hôn, cho nên tôi đặc biệt tới đây để tặng quà cho cậu sao!” 


Khóe miệng Thân Vạn Dương kịch liệt co giật, trong mắt lóe lên một tia lạnh lẽo. 

Hắn ta gọi thẳng tên Ngô Hùng Bá, lạnh giọng hỏi: “Ngô Hùng Bá, ý của ông là gì?” 

“Hợp Hoan Tông chúng tôi cũng chưa từng có thù oán gì với phủ Thành chủ của các người, trong hôn lễ của tôi mà ông lại đưa tới một cỗ quan tài, thì có phải là rất quá đáng không?” 

“Nếu ông cho rằng tiêu diệt được Thiên Hải Tông là có thể tiêu diệt Hợp Hoan Tông chúng tôi thì ông đã lầm rồi, Hợp Hoan Tông chúng tôi không phải là thứ vô dụng như tên Võ Xương kia”.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.