Chương trước
Chương sau
Nhìn thấy Tiếu Thanh Vân sắp tự sát, Dương Thanh trợn tròn mắt nhìn, muốn ngăn cản, nhưng khoảng cách quá xa, đã quá muộn.

Anh chỉ có thể bất lực nhìn Tiếu Thanh Vân giơ con dao găm trong tay lên, đâm mạnh về phía trái tim mình.

Khi thấy Tiếu Thanh Vân sắp dùng một dao để kết thúc mạng sống của mình, một cường giả của Thiên Hải Tông đã nhanh chóng vung thanh linh kiếm trong tay ra.

"Bùm!"

Kiếm khí bay lên không và trực tiếp đánh bay con dao găm trong tay Tiếu Thanh Vân.

Mãi đến lúc này mọi người mới lấy lại tinh thần, người mạnh mẽ như Tiếu Thanh Vân mà lại muốn chọn tự sát, lại còn bị cường giả của Thiên Hải Tông ngăn cản.

"Chó già, bây giờ muốn chết cũng đã muộn rồi! Tông chủ nói để ông sống trước, vậy thì ông không thể chết được!"

Trước đây, cường giả Thiên Hải Tông khi gặp Tiếu Thanh Vân đều phải cúi người hành lễ, nhưng bây giờ trên mặt lại tràn đầy sự nham hiểm và độc ác.

Hắn ta ước gì mình có thể chém Tiếu Thanh Vân ra thành từng mảnh ngay bây giờ, nhưng hắn ta cũng biết rằng nếu chỉ trơ mắt nhìn Tiếu Thanh Vân tự sát, vậy thì quá dễ dàng cho ông ta.

Nếu không có Tiếu Thanh Vân, Thiên Hải Tông đã thay thế Phủ Thành chủ, tất cả chuyện này đều là lỗi của Tiếu Thanh Vân.

Chỉ có cách làm cho Tiếu Thanh Vân sống không bằng chết, mới có thể dập tắt cơn giận dữ trong lòng mỗi đệ tử Thiên Hải Tông.

"Tên chó già, tốt nhất ông nên ngoan ngoãn theo chúng tôi về Thiên Hải Tông đi!"

Cường giả của Thiên Hải Tông nhìn Tiếu Thanh Vân với vẻ mặt giễu cợt rồi nói.

Vẻ mặt Tiếu Thanh Vân tuyệt vọng, ông ta không ngờ rằng bây giờ ngay cả việc tự sát ông ta cũng không thể làm được, ngược lại còn bị người khác giãm đạp dưới chân.

Ông ta biết rất rõ, một khi bị mang về Thiên Hải tông, ông †a sẽ chết rất khó coi.

"Phụt!" Lúc này, một tia kiếm quang lóe lên.

Chỉ thấy tên cường giả của Thiên Hải Tông vừa rồi còn rất kiêu ngạo, giờ phút này thi thể đã bị chia lìa, cho đến chết cũng không biết bản thân chết trong tay ai.

"Dương Thanh!"

Hiện trường đột nhiên im lặng, sau đó một giọng nói vô cùng giận dữ vang vọng khắp phủ thành chủ.

Trên mặt Võ Xương tràn đầy sự phẫn nộ dữ tợn, ông ta trừng mắt nhìn chăm chằm Dương Thanh, nghiến răng nghiến lợi nói: 'Cậu đang khiêu khích điểm mấu chốt của tôi!"

Mãi đến lúc này, mọi người mới hoàn hồn lại, vẻ mặt của cả đám người kinh ngạc nhìn Dương Thanh.

Hiển nhiên, người vừa rồi giết chết cường giả Thiên Hải Tông chỉ bằng một đòn không ai khác chính là Dương Thanh.

Lúc này, Dương Thanh đứng ở bên cạnh Tiếu Thanh Vân, trong tay cầm Thiên Tử Kiếm, vẻ mặt nghiêm nghị nói: "Mạng sống của ông ta, tôi giữ!"

Những lời nói này cũng thể hiện thái độ của anh, với thực lực của mình, anh hoàn toàn có tư cách nói ra lời này.

Cho đến bây giờ, mặc dù anh vẫn không biết tại sao Tiếu Thanh Vân lại giúp anh, nhưng cho dù xuất phát từ mục đích gì, nếu không có Tiếu Thanh Vân, có lẽ anh đã chết trong tay Võ Xương.

Hiện tại có người muốn giết Tiếu Thanh Vân, anh tự nhiên sẽ không trơ mắt đứng nhìn.

Võ Xương tức giận đến toàn thân run rẩy, ông ta dẫn theo một nhóm cường giả tới đây, chẳng những không chiếm được

phủ thành chủ mà còn bị tổn thất nặng nề.

Bây giờ ngay cả tam trưởng lão của Thiên Hải Tông cũng đã phản bội.

Đây đúng thật là một sự sỉ nhục lớn!

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.