Chương trước
Chương sau
Tuy ông ta chỉ là tứ trưởng lão xếp thứ tư của Thiên Hải Tông, nhưng thực lực của ông ta lại ngang với đại trưởng lão Hạ Hầu Thương.

Có thể nói, ở Thiên Hải Tông, ngoại trừ Võ Xương và Hạ Hầu Thương thì ông ta là mạn nhất.

Không có cao thủ ngăn cản, Hạ Hầu Thương nghiến răng nghiến lợi nhìn chằm chằm Dương Thanh nói: “Nhóc con, đi chết đi!”

Ông ta rống lớn một tiếng, lao về phía Dương Thanh.

Thế nhưng Dương Thanh lại giống như bị dọa đến ngây người, vẻ mặt bình tĩnh đứng tại chỗ, không ai chú ý đến trên trán anh đã đổ từng giọt mồ hôi.

Các cao thủ của phủ Thành Chủ, lúc này đều tập trung sức chú ý vào trận đấu trên không của Ngô Hùng Bá và Võ Xương, căn bản sẽ không quan tâm đến một người lạ như Dương Thanh.

Vừa nãy nếu không phải Ngô Tử Kính tìm kiếm trợ giúp thì Tân trưởng lão cũng sẽ không ra tay.

“Một tên lâu la mà thôi, không cần phải quan tâm nhiều”.

Lê Nguyên Thanh lạnh nhạt liếc nhìn Dương Thanh, lập tức ngẩng đầu nhìn hai cao thủ trên không.

Lúc này, sức chiến đấu của Võ Xương và Ngô Hùng Bá đã đạt đến trạng thái đỉnh cao, mỗi một đòn tấn công giáng xuống đều kinh thiên động địa, từng làn sóng năng lượng kinh người càn quét khắp bốn phương tám hướng.

Vẻ mặt Lê Nguyên Thanh nghiêm trọng nhìn hai cao thủ, thấp giọng nói: “Không ngờ, Ngô Hùng Bá lại mạnh đến vậy, tông chủ cũng chỉ áp chế được một chút mà thôi”.

Tiêu Thanh Vân chỉ ngẩng đầu tùy ý liếc nhìn rồi lại nhìn về phía Dương Thanh.

Lúc này, Hạ Hầu Thương đã lao đến trước mặt Dương Thanh, mà Dương Thanh vẫn đứng nguyên tại chỗ, không có bất kỳ phản ứng gì.

“Anh Dương, mau trốn đi!"

Ngô Tử Kính sốt sắng quát lên, nhưng vẫn không khiến Dương Thanh động đậy được gì. 

Vẻ mặt Hạ Hầu Thương điên cuồng, lúc này nhìn Dương Thanh tựa như nhìn một con kiến nhỏ, vẻ mặt khinh thường nói: “Dám đắc tội với Thiên Hải Tông, đáng chết! Nhóc con, kiếp sau phải thông minh chút, đừng có đắc tội với Thiên Hải Tông tôi”.

Vừa dứt lời, ông ta đánh mạnh một chưởng vào đầu Dương Thanh.

Tuy đa phần mọi người đều đang chú ý đến trận chiến của Võ Xương và Ngô Hùng Bá, nhưng cũng có không ít người đang chăm chú nhìn Dương Thanh.

Nhìn thấy Hạ Hầu Thương tấn công đến, những người đang tập trung nhìn Dương Thanh đều mang theo vẻ mặt kinh ngạc.

“Tên này không phải bị dọa ngốc rồi chứ? Sao còn không động gì vậy?”

“Cậu ta còn trẻ như vậy, lại dám khiêu khích Thiên Hải Tông, chết cũng là đáng”.

“Tuy Hạ Hầu Thương vừa nãy suýt nữa đã bị Thành chủ giết chết, ông ta cũng bị thương nặng rồi nhưng dù sao ông ta cũng là đại trưởng lão của Thiên Hải Tông, với trạng thái này miểu sát tên nhóc này cũng là điều hiển nhiên”.

Những người đang quan sát Dương Thanh đều lên tiếng nói.

Thế nhưng trong lúc mọi người đều nghĩ rằng Dương Thanh sắp bị một chưởng của Hạ Hầu Thương đánh vỡ đầu thì Dương Thanh nãy giờ vẫn chưa phản ứng gì, bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn Hạ Hầu Thương.

Lúc này, Hạ Hầu Thương chỉ cảm thấy một luồng sát ý đáng sợ khoác chặt bản thân ông ta.

Khoảnh khắc khi ông ta và Dương Thanh chạm mắt nhau, bất giác cả người ông ta run lên, trong lòng bỗng hoảng sợ khó hiểu, có cảm giá như thần chết đang nhắm vào mình vậy.


Mà anh ta cũng nhờ vào việc kết giao với Dương Thanh mà sẽ lập công lớn với phủ Thành Chủ.

Nhưng bây giờ, Dương Thanh sắp bị giết chết rồi.

Ngay khi tất cả mọi người đều nghĩ Dương Thanh sắp bị miểu sát thì không biết từ lúc này, trong tay Dương Thanh đã xuất hiện một thanh trường kiếm.

Chỉ thấy anh đạp mạnh xuống đất, khế cong người tựa như một con báo lao ra khỏi hang, hai tay cầm kiếm Thiên Tử, đâm mạnh một kiếm.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.