Chương trước
Chương sau
Nhưng điều khiến mọi người kinh ngạc hơn là Dương Thanh vẫn đắm chìm trong trạng thái ngộ đạo, hoàn toàn không định thức tỉnh, như thể anh không nghe thấy lời của nhị trưởng lão vậy.

Nhị trưởng lão nhíu mày, sát ý trong mắt càng nồng, ông ta muốn chiếm lấy bí mật trên người Dương Thanh thông qua việc nhận anh làm đồ đệ.

Nhưng Dương Thanh hoàn toàn không để ý tới ông ta, hoàn toàn không coi ông ta ra gì.

Nhị trưởng lão lạnh giọng quát: “Ranh con, tôi cho cậu cơ hội cuối, làm đồ đệ dưới trướng tôi hoặc tôi lập tức giết cậu!”

Lần này, vẫn không trả lời, anh vẫn còn trong trạng thái ngộ đạo.

Khí tức trên thân Dương Thanh ngày càng mạnh, như thể sắp đột phá tới nơi.

“Xem ra cậu đã quyết tâm muốn chống lại tôi, thế thì tôi tiễn cậu đi luôn!”

Khí thế trên thân nhị trưởng lão lập tức tăng vọt, sát ý đáng sợ bùng nổ từ người ông ta.

Tuy nhị trưởng lão muốn biết bí mật của Dương Thanh nhưng việc Dương Thanh hoàn toàn không tiếp thu bất cứ cách tiếp cận nào đã hoàn toàn chọc giận ông ta. 

“Nhị trưởng lão, ông dám ra tay với cậu Dương thật sao? Ông không sợ chuyện này truyền ra thì sẽ †ạo thành ảnh hưởng tiêu cực đối với Thiên Hải Tông à?”

Mạc Thanh Tu lạnh giọng chất vấn.

Nhị trưởng lão híp mắt, lạnh giọng nói: “Kẻ làm sụp đổ đạo tâm của đệ tử tôi thì đã phạm tội chết rồi, tôi muốn giết thì ai nói gì được?”

Giọng vừa dứt, ông ta đột ngột giơ bàn tay phải lên, khí thế khủng bố tràn ra từ lòng bàn tay phải kia.

“Ranh con, chết đi!”

Nhị trưởng lão hết lớn, sức mạnh đáng sợ ngưng tụ thành một chưởng, đánh xuống Dương Thanh.

“Uỳnh!”

Nhưng đúng lúc này, một tia chớp màu vàng như kim long khổng lồ gào thét giáng từ trên trời xuống.

Giờ phút này, tất cả đệ tử Thiên Hải Tông chỉ cảm thấy linh hồn mình như sắp rời khỏi cơ thể, thiên uy đáng sợ bao trùm như muốn áp gãy lưng tất cả. 

Nhị trưởng lão vừa đánh một chưởng vào. Dương Thanh bỗng cảm thấy cả người lạnh buốt, vô thức muốn trốn tránh.

Cảm giác bất an mãnh liệt bao phủ toàn thân ông ta.

Nhưng giờ mới muốn trốn thì muộn rồi! “Đùng uỳnh uỳnh!”

Dưới ánh mắt hãi hùng của mọi người, tia sét như con kim long khổng lồ kia bổ từ trên trời xuống, đâm xuyên qua người nhị trưởng lão.

Người nhị trưởng lão cứng đờ, một luồng sức mạnh hủy diệt đang tàn phá bừa bãi trong cơ thể ông ta.

Mà một bàn tay vừa bổ một chưởng đã bị đánh cháy đen, hiển nhiên là vừa bị tia sét đánh bị thương.

Lúc này mọi người mới hoảng hốt phát hiện chẳng biết từ lúc nào, trên không của Thiên Hải Tông đã xuất hiện một biển sét.

Vô số sấm sét như những con rồng đang bơi lội trên hư không. 


Mạc Thanh Tu ngẩng đầu nhìn hư không, gương mặt lo âu.

Mạc Thanh Trúc bên cạnh cũng kinh ngạc: “Anh, sao em lại cảm nhận được khí tức của thiên kiếp, chẳng lẽ có người muốn độ kiếp?”

Mạc Thanh Tu gật đầu, mắt lại nhìn về phía Dương Thanh đang khoanh chân ngồi tu luyện, trầm giọng nói: “Nếu anh đoán không nhầm thì cậu Dương đã dẫn thiên kiếp tới!” 

 

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.