Ngay lúc này, Dương Thanh bỗng mở bừng mắt.
Vẻ mặt Lưu Khánh sửng sốt, dường như hắn nhìn thấy ánh mắt Dương Thanh chợt lóe lên ánh sáng tím.
Dương Thanh lạnh nhạt liếc nhìn Lưu Khánh, giọng điệu bình tĩnh: “Xem ra, sư phụ anh không định gặp tôi rồi, nếu đã như vậy thì tôi cũng không cần phải đợi nữa”.
Nói xong, anh lập tức đứng dậy, bước ra khỏi sân viện.
Lưu Khánh ngây ngốc một lúc rồi mới định thần lại, lập tức sốt sắng, vội tiến lên nói: “Cậu Dương, sao sư phụ tôi lại không có ý định gặp cậu chứ? Chäc chẳn ông ấy đang vương chuyện rất quan trọng th:
Dương Thanh không nói gì, trực tiếp rời khỏi sân viện.
Anh đã đợi được một lúc rồi nhưng đối phương vẫn không có ý định đi ra.
Nếu đối phương thật sự đang bận chuyện quan trọng thì còn có thể bỏ qua, nhưng anh cảm nhận được rõ ràng, đối phương đang ở trong phòng, nhưng lại chậm chạp không chịu gặp, rõ ràng là không coi anh ra gì.
Cũng đúng, dù sao anh cũng chỉ là một nhân vật nhỏ đến từ giới thế tục, đối phương lại là trưởng lão tông môn đỉnh phong ở Trung Giới giới Cổ Võ, quyền cao chức trọng, đệ tử dưới trướng có rất nhiều cao thủ Thiên Cảnh Ngũ Phẩm, huống chỉ là anh.
Ngay khi anh rời khỏi sân viện, Hà Đông Thành dẫn đầu một nhóm võ giả, ánh mắt đều tập trung nhìn Dương Thanh.
“Ngũ sư huynh, chính là tên khốn này đã phế đan điền eml”
Nhìn thấy Dương Thanh, Thiệu Nham
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-than-o-re-chang-re-chien-than-bat-bai-chien-than/3656378/chuong-4374.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.