Chương trước
Chương sau
Cứ vậy, thời gian trôi qua được một tiếng, tam trưởng lão của Thiên Hải Tông vẫn chưa lộ mặt.

Trên trán Lưu Khánh toát đây mồ hôi, hắn không biết vì sao sư phụ của mình đã đồng ý gặp Dương Thanh nhưng giờ lại cứ đóng cửa không ra?

Hẳn thật sự sợ Dương Thanh không nhẫn nhịn mà bùng nổ tại đây.

Hơn nữa, Lưu Khánh cũng biết rõ Thiên Hải Tông không phải là lựa chọn hợp tác duy nhất của Dương Thanh, một khi chọc điên Dương Thanh thì anh nhất định sẽ từ bỏ họ.

Ở thế tục, hẳn đã tận mắt chứng kiến sự đáng sợ của Dương Thanh, ngay cả linh hồn đại năng viễn cổ nhập vào Đỗ Ngọc Sơn mà cũng bị anh tiêu diệt.

Thiên phú võ đạo đáng sợ như thế, chỉ cần cho Dương Thanh thêm vài năm thì dù là nhìn khắp cả Trung Giới giới Cổ Võ toàn là thiên kiêu võ đạo đứng đầu này, Dương Thanh vẫn có thể đứng trên đỉnh thực lực.

Nguyên nhân là vì hắn đánh giá Dương Thanh cực cao nên rất sợ tông môn làm mích lòng Dương Thanh.

“Cậu Dương, cậu đừng sốt ruột, sư phụ tôi chắc đang giải quyết việc gì đó quan trọng, bằng không sẽ chẳng để cậu chờ lâu như thết”

Lưu Khánh sợ Dương Thanh hiểu lầm nên vội vàng tiến lên giải thích.

Nhưng Dương Thanh không lên tiếng, anh nhằm mắt tu hành.

'Thấy Dương Thanh tu luyện, trong mắt Lưu Khánh thoáng qua tia kiêng dè, hắn từng gặp rất nhiều thiên tài võ đạo nhưng thiên tài võ đạo cố gắng chăm chỉ như Dương Thanh thì chưa thấy bao giờ.

Thế giới này đâu có thiếu thiên tài, nhưng có mấy ai bằng lòng chăm chỉ tu hành. Dương Thanh lại là một trong số ít ỏi đó, người như vậy, tiền đồ không bao giờ bị giới hạn.

“Dương Thanh, lăn ra đây nhận lấy cái chết!”

Đúng lúc này, một âm thanh phẫn nộ truyền tới từ bên ngoài.

Lưu Khánh biến sắc: “Không ổn rồi, là ngũ sư huynh của Thiệu Nham - Hà Đông Thành đến!”

Lưu Khánh tất nhiên cũng biết ngũ sư huynh của Thiệu Nham tới làm gì, trước đó Dương Thanh phế bỏ đan điền của Thiệu Nham, Hà Đông Thành tới vào lúc này là để báo thù.

Hà Đông Thành này thuộc dạng thiên vị người quen, thực lực lại là Thiên Cảnh tứ phẩm hậu kỳ, thường ngày cũng khá thân thiết với Thiệu Nham.

Lưu Khánh nhìn sang Dương Thanh đang tu luyện, sau đó cất bước ra ngoài, liếc mắt thấy vài võ giả đang hùng hổ thì quát: “Hà Đông Thành, đây là chỗ ở của sư phụ tôi, đừng có la lối ầm ï như vậy”.


“Láo toét!”

Thiệu Nham gầm lên một tiếng, cắn răng nói: “Rõ ràng là thẵng ôn kia đê tiện đánh lén tôi nên tôi mới bị hẳn phế đan điền, nếu hắn chịu công bằng đánh một trận thì sao tôi lại bị thế này?”

“Đúng vậy, mau bảo thắng kia lăn ra đây chịu chết! Ở địa bàn của Thiên Hải Tông mà dám dùng thủ đoạn hèn hạ như vậy, đúng là to gan lớn mật!”

“Tôi đã nói rồi, chỉ là một con kiến hôi tới từ thế tục thì làm sao phế được đan điền của Thiệu Nham, hóa ra là chơi bẩn!”

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.