Chương trước
Chương sau
“Tứ trưởng lão, uy vũ!” “Tứ trưởng lão, uy vũ!” Từng âm thanh chấn động cả đất trời.

Các thiên kiêu võ đạo đến từ Thiên Hải Tông, vẻ mặt đầy kinh sợ.

“Rốt cuộc cậu ta là quái vật gì vậy? Lúc kiếm thứ tư chém xuống, khiến tôi có cảm giác như cậu ta chính là Tông chủ vậy".

“Tông chủ là cao thủ lục phẩm Thiên Cảnh đỉnh cao, cho dù cậu ta có mạnh thế nào cũng không thể là đối thủ của tông chủ”.

“Nhưng cậu ta còn chưa đến ba mươi mà đã mạnh đến vậy rồi, nếu cho cậu ta thêm mười năm nữa, cậu ta sẽ mạnh đến thế nào nữa?”

“Chẳng cần đến mười năm, trong vòng ba năm, có lẽ cậu †a đã đứng trên đỉnh cao giơi cổ võ rồi!”

Mấy thiên kiêu võ đạo của Thiên Hải Tông, ai ai trong mắt cũng rực lửa, sức mạnh của Dương Thanh đã chỉnh phục. được bọn họ.

“Lưu sư huynh, chúng ta nhất định phải nghĩ cách kéo. Dương Thanh gia nhập Thiên Hải Tông!”

“Sư huynh, chúng ta phải mau chóng báo với tông môn chuyện này thôi, hiện tại mới chỉ là bảt đầu, chẳng mấy chốc. sẽ có các thế lực lớn khác Trung giới giới Cổ Võ sẽ bước vào giới thế tục, với thiên phú võ đạo của Dương Thanh, chắc. chẳn sẽ thu hút các thế lực khác, chúng ta nhất định phải cướp được Dương Thanh gia nhập vào Thiên Hải Tông”.

Nghe thấy các sư đệ nói vậy, vẻ mặt Lưu Khánh nặng nề, im lặng một lúc rồi gật đầu nói: “Hiện tại chúng ta dùng đá truyền âm thông báo cho sư phụ, nhớ nhắc ông ấy đích thân đến giới thế tục một chuyến”.

Lưu Khánh lập tức lấy một viên đá truyền âm ra, liên lạc. với trưởng bối.

Còn bên phía Dương Thanh, thân thể anh chầm chậm rơi xuống đất.

“Keng!"

Trong chốc lát, anh cắm mạnh kiếm Thiên Tử xuống đất, sức nặng cả người đều dựa vào kiếm Thiên Tử.

Thiên Hành Cửu Kiếm vừa nấy dùng liên tiếp bốn chiêu kiếm, gần như đã dùng hết toàn bộ sức lực anh.

Đỗ Ngọc Sơn nằm trên phế tích, khắp người đây máu, thậm chí ngay cả sức lực đứng lên cũng không có.

Thấy Dương Thanh như vậy mà vẫn còn sống, sắc mặt lão ta hoàn toàn tuyệt vọng.

“Ông còn có di ngôn gì? Nói cho xong đi, tôi tiễn ông lên đường”.

Dương Thanh cố gảng chống đỡ để thân thể mình không ngã xuống, đi đến trước mặt Đỗ Ngọc Sơn, từ trên cao nhìn xuống đối phương nói.

Đỗ Ngọc Sơn khó khăn nhìn Dương Thanh, vẻ mặt kinh sợ nói: “Dương Thanh, cậu không thể giết tôi! Tôi là minh chủ của Thủ Hộ Minh, giữ lại tôi sẽ có lợi cho cậu rất nhiều”.

Ông ta bỗng chốc gấp gáp, sợ Dương Thanh ra tay, vẻ mặt sợ hãi cầu xin nói: “Dương Thanh, tôi cầu xin cậu cho tôi một con đường sống, sau này, tôi có thể làm chó của cậu”.

“Bây giờ kết giới Trung giới giới cổ võ cũng đã bị phá vỡ rồi, một số lượng lớn võ giả Trung giới giới cổ võ đã đến ổn định ở giới thế tục, cậu cũng không thể đều tự dựa vào bản thân được? Dù thực lực tôi không băng cậu, nhưng cũng là võ giả tứ phẩm Thiên Cảnh giai đoạn đầu, có thể giúp cậu rất nhiều chuyện”.

“Tôi xin cậu tha cho tôi một mạng, tôi có thể thừ, sau này chắc chắn sẽ không phản bội!”

Dương Thanh nhìn Đỗ Ngọc Sơn hoảng sợ cầu xin mình, vẻ mặt khóc nức nở.

Lúc trước, Đỗ Ngọc Sơn còn là người mà anh kính trọng, nhưng bây giờ, Đỗ Ngọc Sơn lại cầu xin mình.


“Nếu đã không có di ngôn nào, vậy bây giờ tôi sẽ tiễn ông lên đường!”

Dương Thanh lạnh lùng nhìn Đỗ Ngọc Sơn nói.

Vừa dứt lời, anh nâng kiếm Thiên Tử trong tay rồi chém xuống.

Đỗ Ngọc Sơn hoảng sợ, rống lớn: “Nếu tôi nói cho cậu biết một tin tức cực kỳ quan trọng, cậu có thể tha cho tôi một mạng không?”

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.