Chương trước
Chương sau
“Chú Uy!”

Bách Lý Kinh Vân nhìn Bách Lý Uy với vẻ không dám tin: “Chú đang nói gì thế?”

Ông ta không ngờ một trong những quý tộc đứng đầu gia tộc Bách Lý lại định giết ông ta.

Sát khí trên người Bách Lý Uy vẫn không giảm, lão ta lạnh lùng nói: “Theo quy tắc của lệnh Giết, từ khi cậu từ chối làm theo mệnh lệnh của Thủ Hộ Minh, tôi đã nên ra tay với cậu rồi, nhưng tôi nhớ tới tình máu mủ trong gia tộc Bách Lý nên cho. cậu thêm cơ hội, nhưng cậu vẫn không trân trọng nó”.

“Đã vậy thì cậu chết được rồi! Cậu muốn trăn trối điều gì không? Nếu tôi làm được, tôi sẽ giúp cậu hoàn thành”.

Đến giờ Bách Lý Kinh Vân mới xác định Bách Lý Uy định giết ông ta thật.

Bách Lý Kinh Vân nhìn Bách Lý Uy với vẻ mặt phức tạp: “Chú Uy, chú phải ra tay thật à?”

Lúc này ông ta cũng không e ngại mà rất bình tĩnh, nhưng trong mắt có vẻ cầu khẩn.

Ông ta hy vọng Bách Lý Uy có thể nhớ tới tình thân, bỏ qua cho ông ta.

Bách Lý Uy khẽ gật đầu, lạnh lùng nói: “Tôi cho cậu một phút để suy nghĩ, nếu không trăn trối gì, tôi sẽ tiễn cậu lên đường”.

Bách Lý Kinh Vân tuyệt vọng, ông ta biết Bách Lý Uy định giết mình thật.

Nhưng sự tuyệt vọng trên mặt ông ta dần biến mất sau thoáng chốc, thay vào đó là vẻ điên cuồng, ông ta nhìn chăm chằm vào Bách Lý Uy: “Chú Uy, nếu chú đã không nể tình thân thì đừng trách tôi không khách sáo!”

Sau khi ông ta dứt lời, khí thế cuồng bạo bùng nổ từ người ông ta.

Nhưng trước mặt Bách Lý Uy, chút khí thế của ông ta là vô nghĩa.

Bách Lý Uy cười khẩy, lạnh lùng nói: “Với tuổi của cậu, tu luyện được tới Thiên Cảnh Nhị Phẩm sơ kỳ đã xem như thiên tài rồi, nhưng nếu muốn chống lại tôi bằng chút thực lực ấy thì đúng là châu chấu đá xe”.

Sau khi Bách Lý Uy dứt lời, khí thế Thiên Cảnh Tứ Phẩm sơ kỳ bùng nổ từ người lão ta.

Chênh lệch giữa hai cảnh giới như lạch trời vậy.

Vào lúc này, Bách Lý Kinh Vân chỉ thấy như đang bị đè dưới Ngũ Chỉ Sơn, chân ông ta không ngừng run rẩy, chỉ muốn quỳ xuống.

“Bách Lý Uy, Đế Thôn không phải thế lực mà Thủ Hộ Minh có thể chống lại, tôi khuyên chú đừng nên cấu kết với Thủ Hộ Minh để làm việc xấu thì hơn”.

Bách Lý Kinh Vân ngẩng đầu, nhìn chăm chắm vào Bách Lý Uy bằng đôi mắt đỏ ngầu.

“Hừ! Bách Lý Uy lạnh lùng quát: “Quỳ xuống!”

Khí thế mạnh mẽ hơn ập tới, Bách Lý Kinh Vân cũng phải chịu nhiều áp lực hơn, ông ta dần khom người, đầu gối cũng cong lại, sắp quỳ xuống đất.

Nhưng Bách Lý Kinh Vân vẫn cố chống chọi, cố kiên trì, không cho mình quỳ xuống.


Bách Lý Kinh Vân ngẩng đầu, vô cùng tức giận, lớn tiếng gào.

Bách Lý Uy lạnh lùng nói: “Đến giờ rồi, xem ra cậu không. trăn trối, nếu vậy thì giờ tôi sẽ tiễn cậu lên đường!”

Bách Lý Kinh Vân biết mình sắp chết, nhưng trên mặt ông ta không hề có vẻ e ngại, chỉ có sự giận dữ.

Bách Lý Uy hơi nhích chân, gần như xuất hiện trước mặt Bách Lý Kinh Vân trong chớp mắt, lão ta võ mạnh vào đầu Bách Lý Kinh Vân.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.