Chương trước
Chương sau
Giới chủ Khương đang chú ý tới tình huống bên này cũng. lên kinh ngạc, lão nhíu mày: “Rốt cuộc cậu ấy đang làm gì thế? Sao vẫn chưa có dấu hiệu Kết Đan?”

Giới chủ có thể cảm nhận được, khí thế vừa nhanh chóng tăng lên trong người Dương Thanh đang không ngừng yếu đi.

Tình trạng này cho thấy Dương Thanh không còn hy vọng Kết Đan nữa, thậm chí chỉ có thể coi là Trúc Cơ trung kỳ, hình như còn cách Trúc Cơ đỉnh phong một khoảng lớn.

“Tuy khí thế của cậu ấy không tăng nữa, nhưng năng lượng dạng lỏng trong người cậu ấy đang không ngừng cô đọng, gần như hoàn hảo!”

Mắt chủ Khương bỗng sáng lên, lão kinh ngạc nói: “Mình biết rồi, cậu ấy đang ngưng tụ cảnh giới hoàn hảo!”

“Nếu mình không đoán nhầm, cậu ấy cũng không biết cảnh giới hoàn hảo là gì, hay nói cách khác, những hành động của cậu ấy bây giờ đều là sự lĩnh ngộ của cậu ấy”.

“Theo truyền thuyết, trong số các cấp bậc Tu Tiên, có một cấp bậc ẩn, đó chính là cảnh giới hoàn hảo! Chỉ khi không ngừng trau dồi để đạt đến cảnh giới này thì mới thực sự vô địch trong cùng cảnh giới!”

“Tương truyền, chỉ cao thủ luôn đạt tới cảnh giới hoàn hảo mới có thể bước vào cảnh giới hoàn toàn mới sau khi đột phá Thiên Cảnh Cửu Phẩm đỉnh phong!”

Trong mắt giới chủ Khương tràn ngập vẻ tán thưởng.

Lão cứ tưởng mình đã đánh giá Dương Thanh cao lắm rồi, giờ lão mới biết mình vẫn coi thường Dương Thanh, nếu sau này Dương Thanh luôn đạt tới cảnh giới hoàn hảo, rất có thể anh sẽ bước lên đỉnh Thượng Giới giới Cổ Võ.

Đương nhiên, giờ Dương Thanh mới chỉ đang ngưng tụ cảnh giới hoàn hảo ở kỳ Trúc Cơ mà thôi, còn về việc anh có thành công đạt tới cảnh giới Trúc Cơ hoàn hảo không thì cũng chưa biết được.

Cảnh giới hoàn hảo tức là rõ ràng có thể đột phá rồi, nhưng người luyện võ lại ép bản thân không đột phá, không ngừng trau dồi cảnh giới này, cố gắng tích trữ nhiều năng lượng trong đan điền hơn.

Giờ Dương Thanh vẫn đang ở kỳ Trúc Cơ, cùng với việc anh không ngừng trau dồi kỳ Trúc Cơ, năng lượng dạng lỏng trong đan điền cũng ngày càng nhiều.

Giới chủ Khương lo lắng nói: “Chẳng biết bao lâu nữa cậu ấy mới ra ngoài, nếu cậu ấy vẫn không ra ngoài, thế tục sẽ bị chiếm đóng thật mất".

Thời gian trôi rất nhanh, thế gia Cổ Võ đã tiến vào thế tục với quy mô lớn được một tuần.

Ở trụ sở chính của hội trưởng lão, thế tục.

Tam trưởng lão lo lăng nói: “Đại trưởng lão, đã được một tuần nữa rồi, sao vẫn chưa có tin gì về Dương Thanh?”

Thế gia Cổ Võ mới tiến vào thế tục, còn chưa có hành động gì mà đã mang lại áp lực khổng lồ cho họ, có thể tưởng tượng được một khi thế gia Cổ Võ có hành động, hội trưởng lão sẽ phải đối mặt với áp lực như thế nào.

Đại trưởng lão nói với vẻ bất đắc dĩ: “Không phải tôi không muốn hành động, nhưng chúng ta thì làm được gì?”

Ông ta vừa dứt lời, một khí thế mạnh mế bỗng xuất hiện, ngay sau đó, một giọng nói vang lên: “Sao đại trưởng lão không làm theo ý trời, mà lại muốn thay đổi tình trạng này?”

“Tôi nghĩ hội trưởng lão có thể cân nhắc đến việc hợp tác. ới Thủ Hộ Minh chúng tôi!”

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.