Chương trước
Chương sau
Sau giọng nói này, khí thế đáng sợ cũng bao trùm lấy Hạ Hà.  

 

Vào lúc này, Hạ Hà chỉ cảm thấy người mình đã bị một luồng sức mạnh đáng sợ trói buộc, cô ta đã tung chưởng về phía Hà Chí, chỉ cách Hà Chí mấy centimet cuối cùng thôi.  

 

Nhưng cô ta không sao vượt qua nổi mấy centimet ngắn ngủi này.  

 

Một bàn tay giữ chặt tay Hạ Hà, khiến Hạ Hà không sao cử động được.  



 

Nhìn người trung niên đang chắn trước mặt mình, Hà Chí kích động đến mức rơi nước mắt, hét lớn: “Cậu Khương, con nhãi điên này định giết tôi, mau cứu tôi với!”  

 

Người vừa cứu ông ta chính là người thừa kế nhà họ Khương, Khương Kiếm.  

 



Lúc này Khương Kiếm trông hết sức lạnh lùng, cũng không nương tay vì gương mặt xinh đẹp của Hạ Hà, ông ta nắm tay Hạ Hà rất mạnh.  

 

“Bỏ ra!”  

 

Hạ Hà lạnh lùng nhìn Khương Kiếm.  

 

“Cô nhóc, hãy nương tay đi, tuy ông ta bảo cô đi hầu hạ tôi, nhưng tôi cũng không có hứng thú với cô, nếu cô ngừng tay, tôi sẽ ban cho cô một cơ may lớn”.  

 

Khương Kiếm nói, ánh mắt hết sức bình tĩnh.  

 

Nghe thấy Khương Kiếm nói thế, các cao thủ nhà họ Khương đi theo ông ta đều tỏ ra hâm mộ.  

 

Rõ ràng họ biết cơ may mà Khương Kiếm nói có ý nghĩa thế nào.  

 

“Tôi bảo ông buông ra!”  

 

Ánh mắt Hạ Hà càng thêm lạnh lẽo, khí thế cũng khủng khiếp hơn.  

 

Thiên kiếp trên vùng trời nhà họ Hà cũng dần mạnh hơn, có thể giáng xuống bất cứ lúc nào.  

 

Khương Kiếm lạnh lùng nói: “Cô đã thức tỉnh thiên phú vô cùng nghịch thiên, thậm chí còn dẫn thiên kiếp tới, nếu cô vượt thiên kiếp trong tình huống này, với cường độ cơ thể của cô, có lẽ còn không chịu nổi tia sét đầu tiên”.  

 

“Nếu cô ngừng tay, tôi sẽ ban cho cô một món bảo vật có thể hấp thu thiên kiếp và rèn luyện cơ thể, giúp cô đột phá thiên kiếp”.  

 

“Không những thế, tôi còn nhận cô làm con gái nuôi, nếu có ngày tôi trở thành chủ gia tộc họ Khương, cô sẽ là công chúa duy nhất của nhà họ Khương!”  

 

Nghe thấy thế, ai cũng kinh hãi!  

 

Sắc mặt Hà Chí tái mét, nếu Hạ Hà trở thành con gái nuôi của Khương Kiếm, cho dù hôm nay ông ta không chết, sau này Hạ Hà cũng không dễ dàng bỏ qua cho ông ta.  

 

Các cao thủ mà Khương Kiếm dẫn tới cũng nhìn Hạ Hà với vẻ hâm mộ, nhưng khi nghĩ tới thiên phú nghịch thiên của Hạ Hà, họ lại thấy thoải mái.  

 

Cho dù là ở Hạ Giới giới Cổ Võ, cũng chưa từng xuất hiện thiên tài nào thức tỉnh thiên phú ghê gớm như thế, nếu Hạ Hà trở thành con gái nuôi của Khương Kiếm, nhà họ Khương cũng nhận được rất nhiều lợi lộc.  

 

Nhưng họ không ngờ Hạ Hà lại không nể mặt Khương Kiếm, còn tức giận quát: “Cút đi!”  

 

Sau khi dứt lời, cô ta bỗng dùng sức, thoát khỏi Khương Kiếm.  

 

“Chết đi!”  

 

Khương Kiếm cười lạnh: “Ra tay giết người trước mặt tôi, không biết tự lượng sức mình!”  

 

“Bốp!”  

Ông ta tát vào mặt Hạ Hà, sau tiếng bạt tai chát chúa, Hạ Hà cũng bay ra xa.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.