Chương trước
Chương sau
Lúc này, Vương Sơn đã hoàn toàn sụp đổ, bụi đất bay mù mịt.  

 

Linh hồn Ma Thần lơ lửng giữa không trung, nhìn chằm chằm vào đống đổ nát trước mặt, không hiểu sao lão ta lại hơi căng thẳng.  

 

Rõ ràng lão ta không có quan hệ gì với Dương Thanh, nhưng vào lúc này, khi không cảm nhận được hơi thở của sự sống từ đống hoang tàn, lão ta thực sự sợ hãi.  

 



Lão ta sợ Dương Thanh đã chết dưới thiên kiếp, ngay cả lão ta cũng chưa từng nghe nói đến tia sét thứ mười.  

 

Ma Thần không nhịn được mà nói: “Cậu nhóc, cậu đã sống một cuộc đời phi thường, chỉ là thiên kiếp thì vẫn chưa có tư cách tiêu diệt linh hồn cậu đâu!”  

 



Nhưng vẫn không có ai trả lời, dưới đống đổ nát không hề có hơi thở của sự sống, dường như trong khu vực này chưa từng có sinh mạng nào tồn tại.  

 

Mắt Ma Thần đỏ hoe, lão ta nhìn chằm chằm vào đống hoang tàn, không tin Dương Thanh sẽ chết.  

 

Cho dù là ở Thượng Giới giới Cổ Võ, người như thế cũng là thiên tài hàng đầu, trong thế giới mới mà người mạnh nhất mới đạt đến Thiên Cảnh Tam Phẩm đỉnh phong, sao thiên kiếp có thể lấy mạng Dương Thanh chứ?  

 

Cùng lúc đó, giữa đống đất đá do Vương Sơn sụp xuống tạo thành, một luồng sương máu đang dần hình thành, biến thành một vũng máu tươi với tốc độ có thể thấy bằng mắt thường.  

 

Sức mạnh huyết mạch vô cùng khủng khiếp bỗng tỏa ra từ vũng máu này, khiến người khác sợ hãi.  

 

“Đây là...”  

 

Sau khi cảm nhận được sức mạnh huyết mạch khổng lồ này, con ngươi Ma Thần đang tìm kiếm Dương Thanh bỗng co lại, lão ta lập tức mừng rỡ.  

 

Ma Thần kích động nói: “Đây là sức mạnh huyết mạch của Dương Thanh, cậu ta còn sống!”  

 

Lão ta là người hiểu tình trạng của Dương Thanh nhất.  

 

Với huyết mạch mạnh mẽ của Dương Thanh, cho dù cơ thể anh nát vụn thì vẫn có cơ hội hồi phục, huống hồ Dương Thanh chỉ vừa mới biến mất dưới tia sét thứ mười kia.  

 

Thiên kiếp vốn là để rèn luyện cơ thể người luyện võ, nâng cao cường độ cơ thể, đồng thời rèn luyện linh hồn, giúp linh hồn của người vượt thiên kiếp mạnh hơn.  

 

Sau khi Dương Thanh tiếp nhận tia sét thứ mười xong, đừng nói là cơ thể, ngay cả xương anh cũng lập tức hóa thành bột.  

 

Nhìn thì có vẻ như Dương Thanh đã chết, nhưng thật ra không phải thế, mà cơ thể anh đã được sức mạnh huyết mạch khổng lồ tái tạo sau khi bị thiên kiếp hủy diệt.  

 

Người khác chỉ rèn luyện linh hồn và cơ thể khi vượt thiên kiếp, còn Dương Thanh thì rèn luyện sức mạnh huyết mạch, dùng sức mạnh huyết mạch để khôi phục thân xác và xương.  

 

Ma Thần vô cùng kích động, sợ có cao thủ đến quấy rầy Dương Thanh, bóng lão ta bỗng nhoáng lên, đi quanh đống hoang tàn, vừa đi vừa nghỉ, vô số linh thạch chui xuống đất, tạo thành một trận pháp che giấu cực mạnh.  

 

Thế này thì ngay cả cao thủ Thiên Cảnh Tam Phẩm đỉnh phong cũng không phát hiện sự tồn tại của Dương Thanh.  

 


Sau khi lão ta dứt lời, linh hồn lão ta cũng yếu hơn, lão ta biết trước đó, lão ta đã dùng cơ thể Dương Thanh để chém lên trời bằng Thiên Tử Kiếm, tiêu hao rất nhiều, nếu không bổ sung, có lẽ lão ta sẽ hoàn toàn tan biến.  

 

“Sắp tới phải dựa vào cậu rồi”.  

Ma Thần nói một câu với đống đổ nát, bóng lão ta nhoáng lên, biến mất khỏi Vương Sơn. 

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.