Chương trước
Chương sau
 Hà Hùng nghiêm nghị nói: “Nếu Hạ Hà đồng ý làm thiếp của Trần Dương, tôi sẽ không ngăn cản, nhưng nếu anh định dùng thủ đoạn hèn hạ để ép con bé làm thiếp của Trần Dương, tôi sẽ ngăn cản!”  

 

“Hừ!”  

 

Hà Chí cười khẩy, không quan tâm tới Hà Hùng, nói với Tần Hoài: “Ra tay đi!”  



 

Hà Hùng tức giận quát lên với Tần Hoài: “Ngừng tay!”  

 

Tần Hoài là hộ vệ của Hà Chí, đương nhiên sẽ không nghe lệnh Hà Hùng, Hà Chí vừa ra lệnh xong, ông ta đã cầm đan dược lên, định ép Hạ Hà uống.  



 

Lúc này Hạ Hà cũng đã hiểu ý đồ của Hà Chí, trong đôi mắt lạnh lẽo của cô ta tràn ngập sát khí mãnh liệt, cô ta nghiến răng nghiến lợi: “Hà Chí, nếu ông dám khiến tôi mất trí nhớ, tôi thề nếu có ngày tôi nhớ lại, chắc chắn tôi sẽ tự tay giết ông!”  

 

Cô ta cũng không định trốn, vì cô ta hiểu rõ khi có Tần Hoài ở đây, cô ta không trốn được.  

 

Trước ánh mắt căm thù của Hạ Hà, Hà Chí không khỏi run rẩy, ông ta có cảm giác nếu khiến Hạ Hà mất trí nhớ thật, một khi Hạ Hà nhớ lại, chắc chắn Hạ Hà sẽ giết ông ta.  

 

Nhưng chỉ chốc lát sau, Hà Chí đã hoàn hồn, không ngờ ông ta lại bị một người phụ nữ sắp mất trí nhớ dọa, ông ta lập tức thẹn quá hoá giận, nghiến răng nghiến lợi: “Cho nó uống đan dược ngay!”  

 

Tần Hoài giữ Hạ Hà bằng một tay, tay kia cầm đan dược, chuẩn bị cho vào miệng Hạ Hà.  

 

“Ra tay đi!”  

 

Hà Hùng lập tức cuống lên, vội ra lệnh.  

 

Hai hộ vệ Siêu Phàm Cửu Cảnh trung kỳ lập tức lao về phía Tần Hoài.  

 

Hạ Hà vẫn luôn cắn chặt răng, không chịu mở miệng.

Trong mắt Tần Hoài lóe lên ánh sáng sắc bén, ông ta quát: “Há miệng!”  

 

Bàn tay đang giữ cằm Hạ Hà của ông ta bỗng bóp mạnh, Hạ Hà không chịu nổi sức mạnh từ Tần Hoài, há miệng ra, Tần Hoài cho đan dược vào miệng Hạ Hà.  

 

Lúc này, hai hộ vệ của Hà Hùng cũng lao đến, tấn công Tần Hoài từ hai bên.  

 

Tần Hoài đã cho Hạ Hà uống đan dược xong, đương nhiên sẽ không làm gì Hạ Hà nữa, ông ta đứng dậy đấm một phát.  

 

“Ầm!”  

 

Một cú đấm giáng vào ngực một hộ vệ, hộ vệ này lập tức lùi bảy, tám bước, hộc máu.  

 

Lúc này, một hộ vệ khác cũng đấm vào người Tần Hoài, Tần Hoài lùi ba bước rồi mới ngừng.  


 

Hộ vệ kia thấy thế thì biến sắc.  

 

Tuy ông ta và Tần Hoài chỉ chênh nhau một cảnh giới nhỏ, nhưng trong võ đạo, trừ khi có thiên phú cực kỳ xuất chúng, bằng không, chênh lệch một cảnh giới nhỏ cũng lớn như lạch trời rồi.  

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.