Chương trước
Chương sau
Hoài Lam vừa dứt lời, khí thế đáng sợ đã bùng nổ từ người Dương Thanh.  

             Giọng Dương Thanh lạnh như băng: “Nhà họ Hà to gan thật!”  



             Cho dù là về tình hay về lý, anh đều không bao giờ cho phép chuyện này xảy ra.  



             Hạ Hà là bạn anh, anh nên giúp Hạ Hà.  

             Bên cạnh đó, anh còn là tứ trưởng lão của hội trưởng lão Chiêu Châu, anh đại diện cho hội trưởng lão đến Trung Châu để ban hành quy định mới, rõ ràng những quy định này nhắm vào Hạ Giới giới Cổ Võ.  

             Trong tình huống này, nhà họ Hà vẫn dám ép Hạ Hà lấy chồng ở Hạ Giới giới Cổ Võ, tức là không coi hội trưởng lão ra gì.  

             Dương Thanh chợt hỏi: “Chắc Hạ Hà bị ép nhỉ?”  

             Hoài Lam nhìn Dương Thanh với vẻ hơi lo lắng, khẽ gật đầu, nói tiếp: “Hạ Hà cũng không đồng ý, nhưng Hà Hồng Viễn đã lôi mẹ cô ấy là Lục Văn Tĩnh ra để uy hiếp cô ấy, vì không muốn trở thành công cụ của nhà họ Hà, Lục Văn Tĩnh đã lao vào đá tự sát...”  

             Dương Thanh hoàn toàn nổi giận: “Cô nói gì cơ?”  

             Anh từng gặp Lục Văn Tĩnh, thậm chí anh còn ra tay hỗ trợ, tìm nguồn thận thích hợp cho Lục Văn Tĩnh nên Lục Văn Tĩnh mới sống tiếp.  

             Lục Văn Tĩnh là một người phụ nữ hết sức hiền lành, cũng là người thân duy nhất của Hạ Hà trên thế giới này, không ngờ bà ta lại bị ép phải lao vào đá tự sát.  

             Hoài Lam nhìn đôi mắt đỏ ngầu của Dương Thanh, không khỏi rùng mình, lập tức nói hết những chuyện xảy ra ở nhà họ Hà cho Dương Thanh biết.  

             Sau khi nghe xong, hiếm khi Dương Thanh lại không bùng nổ ngay, chỉ nhắm nghiền mắt, nhưng khí thế cuồng bạo thoáng tràn ra từ người anh đã cho thấy cơn giận trong lòng anh lúc này.  

             Khoảng năm phút sau, Dương Thanh mới mở mắt ra, đứng dậy đi tới trước cửa sổ sát đất, chăm chú nhìn phong cảnh bên ngoài cửa sổ, lạnh lùng nói: “Nếu tôi không đoán sai, trừ nhà họ Hà ra, vẫn còn rất nhiều gia tộc hàng đầu thế tục mong được kết giao với thế gia Cổ Võ nhỉ?”  

             Hoài Lam gật đầu: “Không riêng gì Trung Châu, mấy gia tộc hàng đầu ở các châu khác cũng chủ động kết giao với thế gia Cổ Võ, thậm chí để nhận được sự ủng hộ từ thế gia Cổ Võ, có gia tộc đã cúi đầu phục tùng, chủ động dâng mọi thứ trong gia tộc cho thế gia Cổ Võ”.  

             Anh cứ tưởng sau khi hội trưởng lão ban hành quy định mới, thế lực bản địa hàng đầu thế tục sẽ hiểu được một số chuyện, giờ xem ra không phải.  

             Anh chỉ nghĩ đến việc dùng quy định mới để ngăn thế gia Cổ Võ phát triển ở thế tục, đồng thời ngăn người luyện võ ra tay với người bình thường, nhưng lại quên mất thế lực bản địa ở thế tục.  

             “Anh Thanh, từ chuyện này có thể thấy, người thế tục không tin vào hội trưởng lão, họ đều nghĩ thế gia Cổ Võ sẽ nhanh chóng giữ vị trí chủ đạo trong thế giới mới nên muốn đạt được tình hữu nghị với thế gia Cổ Võ nhân cơ hội này”.  

             “Còn cao thủ Cổ Võ thì rất chào đón họ, thậm chí còn lấy một số tài nguyên tu luyện cấp thấp mà chỉ Hạ Giới giới Cổ Võ mới có ra để đổi lấy thứ họ muốn từ các gia tộc bản địa ở thế tục”.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.