Chương trước
Chương sau
 Phải biết rằng cô ta còn không sợ chết.  

 

Hà Hồng Viễn bỗng nhìn đám con cháu của mình, nói: “Nếu có ai có cách để Hạ Hà trở thành thiếp của Trần Dương, tôi sẽ lập người đó làm người thừa kế nhà họ Hà!”  

 

Nghe thấy thế, mọi người kinh ngạc!

 

Nhất là đám con cháu của Hà Hồng Viễn, ai cũng có vẻ mong chờ.  

 



Hà Hồng Viễn đã già, đến lúc lui xuống nhưng lão ta mãi vẫn chưa xác lập người thừa kế.  

 

Nhưng nếu muốn nghĩ ra cách để Hạ Hà đồng ý trở thành người phụ nữ của Trần Dương, nói dễ hơn làm nhỉ?  

 

Hà Chí - con trai trưởng của Hà Hồng Viễn bỗng đứng dậy, nói: “Bố, con có cách này, có lẽ có thể thử xem sao!”  



 

Hà Hồng Viễn nói: “Con nói đi!”  

 

Hà Chí nói: “Lục Văn Tĩnh tự sát vì không muốn trở thành gánh nặng của Hạ Hà, còn việc Hạ Hà muốn tự sát cũng đã cho thấy thái độ của nó”.  

 

“Chúng ta chỉ có một ngày, nếu muốn thuyết phục Hạ Hà trở thành người phụ nữ của Trần Dương chỉ trong một ngày ngắn ngủi, chắc chắn nó sẽ không đồng ý”.  

 

Nói đến đây, ông ta bỗng ngừng lại.  

 

Đám người đều nhíu mày.  

 

“Anh cả, chẳng phải anh đang nói thừa à? Anh biết rõ Hạ Hà thà chết chứ không nghe theo, còn bảo nó đi làm thiếp cho Trần Dương kiểu gì chứ?”  

 

Hà Vũ - con trai thứ ba của Hà Hồng Viễn tức giận nói.  

 

Hà Hồng Viễn nhíu mày, nói với vẻ không vui: “Nói kế hoạch của con đi!”  

 

Trong mắt Hà Chí lóe lên ánh sáng sắc bén, ông ta híp mắt: “Nhưng nếu Hạ Hà đã mất trí nhớ thì sao?”  

 

“Ồ?”  

 

Mắt Hà Hồng Viễn lóe sáng.  

 

Lão ta hiểu ý Hà Chí, bây giờ Hạ Hà không đời nào đồng ý làm thiếp cho Trần Dương.  

 

Nhưng nếu Hạ Hà mất trí nhớ thì sẽ quên đi cái chết của Lục Văn Tĩnh, không khác gì tờ giấy trắng, nếu muốn cô ta đồng ý làm thiếp của Trần Dương, chẳng phải sẽ rất đơn giản à?  

 

Hà Hồng Viễn im lặng một lát, chợt nói: “Đấy cũng là cách, nhưng nếu Hạ Hà mất trí nhớ, liệu cậu chủ Trần còn để nó làm thiếp không?”  

 

Hà Chí mỉm cười: “Bố, nhà họ Trần thông gia với chúng ta chỉ là bề ngoài mà thôi, mục đích thực sự của họ là tìm một lý do hợp lý để tiến vào Trung Châu”.  

 

“Tìm thiếp chỉ là cái cớ của họ, cậu chủ Trần chọn Hạ Hà vì nhan sắc của nó, còn Hạ Hà có nhớ gì không cũng không quan trọng”.  

 

Vẻ buồn phiền trên mặt Hà Hồng Viễn biến mất hết, lão ta cười nói: “Ha ha! Tốt lắm! Con nói không sai, nhà họ Trần cũng không định thông gia thật, mà muốn tiến vào Trung Châu qua nhà họ Hà”.  

 

“Nhà họ Hà chúng ta cũng cần nhà họ Trần hỗ trợ, có nhà họ Trần hỗ trợ, nhà họ Hà Trung Châu sẽ trở thành nhà họ Hà Chiêu Châu!”  

 

Đúng lúc này, một giọng nói không đúng lúc bỗng vang lên: “Nếu nhà họ Hà thông gia với nhà họ Trần, chẳng phải nhà họ Hà sẽ trở thành thế lực phụ thuộc vào nhà họ Trần à?”  

 

“Ngoài ra, hội trưởng lão Chiêu Châu vừa ban hành quy định mới nhắm vào cao thủ Hạ Giới giới Cổ Võ, trong lúc này, chúng ta lại thông gia với nhà họ Hà, liệu hội trưởng lão có bỏ qua cho nhà họ Hà không?”  

 

Trong lúc nhất thời, mọi người đều nhìn về phía người vừa lên tiếng.  

 

Đó là Hà Hùng - con trai thứ hai của Hà Hồng Viễn.  

 

Hà Chí nhíu mày, nhìn Hà Hùng với vẻ không vui, lạnh lùng nói: “Chú hai, chú nói khó nghe quá rồi đấy?”  

 

“Nhà họ Trần chỉ muốn đàng hoàng tiến vào Trung Châu qua nhà họ Hà thôi, chẳng lẽ nhà họ Hà chúng ta không cần nhờ đến danh vọng của nhà họ Trần để tiến thêm một bước à?”  




Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.