Chương trước
Chương sau
Cố Tư Tư thấy Hạ Lâm bước tới, như vừa hoàn hồn, vội kéo Hạ Lâm vào góc, nói nhỏ: “Lâm, em mau rời khỏi nhà họ Cố đi, nhỡ bị tên khốn nhà họ Trần để mắt tới thì xong đời đấy”.

 

Nghe thấy Cố Tư Tư nói thế, Hạ Lâm hơi ngơ ngác, hỏi: “Chị Tư Tư, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì thế?”

 

Hạ Lâm vừa về nhà họ Cố đã thấy người nhà họ Cố đều có vẻ lo lắng, hơn nữa còn có mấy người ngoài ở đây, bây giờ Cố Tư Tư lại vội vã giục cô ta rời đi, chuyện này khiến cô ta có linh cảm không lành.

 



Cố Tư Tư vội giải thích: “Người của gia tộc Cổ Võ họ Trần tới, dùng những thứ đã cướp từ nhà họ Cố trước đó để cầu hôn”.

 

“Sao cơ?”

 

Hạ Lâm lập tức sững sờ, tức giận nói: “Họ còn biết xấu hổ không thế? Lấy đồ của nhà họ Cố để cầu hôn nhà họ Cố? Rốt cuộc họ đang định làm gì?”



 

Hạ Lâm đang kích động khiến Cố Tư Tư giật mình, cô ta vội khuyên: “Bà cô của chị ơi, em nói nhỏ thôi, ông đã vào phòng nói chuyện với người nhà họ Trần rồi, nếu người khác trong nhà họ Trần nghe thấy thì không ổn đâu”.

 

“Chị bảo em rời đi để bảo vệ em, vì mấy tên khốn kiếp nhà họ Trần này không hề định cầu hôn, còn hùng hồn nói rằng họ đến nhà họ Cố để nạp thiếp”.

 

“Không ngờ họ lại định để chị làm người thiếp thứ ba của Trần Dương nhà họ Trần, nếu họ nhìn thấy em, chắc chắn sẽ nhắm vào em đấy”.

 

“Hạ Lâm, giờ em đừng nói gì nữa, mau lén rời đi, đừng để người nhà họ Trần phát hiện”.

 

Mắt Hạ Lâm lập tức đỏ hoe, cô ta cắn răng: “Người nhà họ Trần đúng là trơ trẽn! Nếu họ muốn cưới con gái nhà họ Cố thật, em nghĩ vẫn sẽ có người vui lòng gia nhập gia tộc Cổ Võ thôi”.

 

“Không ngờ họ lại khốn kiếp đến thế, chẳng lẽ họ không sợ chiến vực Trung Châu à? Không sợ tứ trưởng lão của hội trưởng lão Chiêu Châu ư?”

 

Cố Tư Tư lo lắng giục: “Hạ Lâm, em nghe chị, mau đi đi, đừng nói gì nữa, đây không phải chuyện mà chúng ta có tư cách thay đổi, giờ chị chỉ biết cầu nguyện ông nội đừng đồng ý với Trần Hải Châu thôi”.

 

“Em không đi!”

 

Hạ Lâm vẫn đứng đó, mắt đỏ hoe: “Em tin tứ trưởng lão của hội trưởng lão sẽ không cho phép chuyện này xảy ra, chị Tư Tư, chị yên tâm, ông ngoại cũng không đồng ý để chị về nhà họ Trần đâu ạ”.

 

Cố Tư Tư đang định thuyết phục tiếp, một giọng nói không đúng lúc bỗng vang lên: “Không biết cô đây tên gì nhỉ?”

 

Đó là giọng Trần Dương, anh ta vẫn ra vẻ ôn hòa, cười ha hả, nhìn Hạ Lâm, còn chìa tay ra, nói: “Tôi là Trần Dương, đến từ gia tộc Cổ Võ họ Trần, bố tôi - Trần Hải Châu đang là người đại diện cho nhà họ Trần ở Trung Châu”.

 

Thấy Trần Dương, mặt Cố Tư Tư tái mét.

 

Cô ta muốn bảo vệ Hạ Lâm, không ngờ vẫn bị Trần Dương chú ý.

 

Với nhan sắc của Hạ Lâm, sao Trần Dương có thể dễ dàng bỏ qua được?

 

Hạ Lâm trừng mắt nhìn Trần Dương với vẻ mặt tức giận, lạnh lùng nói: “Tôi tên gì thì liên quan gì đến anh? Ngoài ra, tôi cảnh cáo anh, đừng tưởng gia tộc Cổ Võ họ Trần có thể làm mưa làm gió ở Trung Châu, tứ trưởng lão của hội trưởng lão đã tới Trung Châu rồi, nếu các người không muốn trêu vào tứ trưởng lão, tôi khuyên các người nên mau chóng rời đi thì hơn”.

 

Trần Dương không hề tức giận, cười nói: “Cô đang nói tứ trưởng lão của hội trưởng lão à! Không sao hết! Cậu ta không thể ở Trung Châu mãi đúng không?”

 

“Tôi nghe nói tứ trưởng lão sẽ không ở Trung Châu quá lâu, không chừng giờ cậu ta đã rời khỏi Trung Châu rồi, dù sao Chiêu Châu cũng không chỉ có mỗi Trung Châu”.

 

Dương Thanh vẫn đứng cách đó không xa, chứng kiến mọi chuyện xảy ra bên này.

 

Anh cũng đã hiểu mục đích tới nhà họ Cố của nhà họ Trần.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.