Chương trước
Chương sau
Sau khi nói xong câu cuối, cảm xúc của Hà Hồng Viễn cũng ổn định lại, giọng ông ta ôn hòa hơn rất nhiều: “Nghệ à, nếu không bất đắc dĩ, ông cũng không lấy cháu ra làm quân bài quyết định sự hưng thịnh của nhà họ Hà đâu!”  

 

“Giờ đang là lúc quan trọng nhất, ông sẽ nghĩ cách để cháu mau chóng gặp tứ trưởng lão, chỉ cần tứ trưởng lão gặp cháu, chắc chắn sẽ thích cháu”.  

 

“Đến khi cháu trở thành người phụ nữ của tứ trưởng lão rồi, cho dù cao thủ của thế gia Cổ Võ tới thì cũng có gì phải sợ chứ?”  



 

Hạ Hà im lặng lắng nghe, sau khi Hà Hồng Viễn nói xong, cô ta mới nói với đôi mắt đỏ hoe: “Ông, tứ trưởng lão đến Trung Châu để trấn áp cao thủ của thế gia Cổ Võ, chắc chắn anh ấy sẽ không bị sắc đẹp thu hút”.  

 

“Sau khi tứ trưởng lão trấn áp cao thủ của thế gia Cổ Võ, người của thế gia Cổ Võ cũng không dám hống hách như trước nữa đâu”.  



 

Hà Hồng Viễn cười giễu: “Ông thừa nhận tứ trưởng lão là thiên tài, cho dù là ở Hạ Giới giới Cổ Võ, cậu ấy cũng là thiên tài hàng đầu, nhưng thế thì đã sao? Đừng quên ở Hạ Giới giới Cổ Võ vẫn còn rất nhiều cao thủ Thiên Cảnh Tam Phẩm”.  

 

“Với thực lực mới bước vào Thiên Cảnh của tứ trưởng lão, sao có thể trấn áp cao thủ Thiên Cảnh Tam Phẩm của Hạ Giới giới Cổ Võ chứ? Nghệ, cháu đừng ngây thơ nữa, cho dù cao thủ của hội trưởng lão Chiêu Châu ra tay thì cũng không thể trấn áp cao thủ của Hạ Giới giới Cổ Võ đâu”.  

 

Hạ Hà nói: “Nếu ông đã cho rằng cả hội trưởng lão cũng không trấn áp được cao thủ của thế gia Cổ Võ, sao lại ép cháu giành lấy sự ưu ái của tứ trưởng lão ạ?”  

 

“Im ngay!”  

 

Sự chất vấn của Hạ Hà khiến Hà Hồng Viễn thẹn quá hoá giận, ông ta quát lớn: “Cháu nhớ kỹ cho ông, cháu là cháu gái Hà Hồng Viễn này, nên nhất định phải nỗ lực hết mình vì gia tộc!”  

 

“Ông bảo cháu giành lấy sự ưu ái của tứ trưởng lão, đương nhiên có lý lẽ riêng của ông, cháu không cần hỏi nhiều, cứ làm theo sắp xếp của ông là được”.  

 

“Giờ cháu về nhà họ Hà ngay, sau này không được tiếp xúc với người khác giới nào cùng trang lứa nữa!”  

 

Hà Hồng Viễn nói rồi hùng hổ cúp máy.  

 

Hồi nãy Hà Hồng Viễn và Hạ Hà nói chuyện với nhau qua loa ngoài, Dương Thanh và Hà San cũng nghe thấy hết.  

 

Hà San ngạo nghễ nhìn chằm chằm vào Hạ Hà: “Hạ Hà, cô đừng chọc giận ông nội nữa, đừng quên mẹ cô vẫn đang ở nhà họ Hà, nếu cô chọc giận ông, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng đấy!”  

 

Nghe thấy thế, Hạ Hà lập tức biến sắc.  

 

Hình như Hà San không lo lắng gì về việc Hạ Hà sẽ nhất quyết đi theo Dương Thanh, cô ta híp mắt nhìn chằm chằm vào Dương Thanh: “Hạ Hà là vợ tương lai của tứ trưởng lão, không phải người mà hạng nhãi nhép như cậu có tư cách đến gần, nếu thức thời thì cút càng xa càng tốt, coi chừng mất mạng”.  

 

Trong mắt Dương Thanh lóe lên ánh sáng sắc bén, ban đầu anh không buồn quan tâm tới Hà San, nhưng thái độ của Hà Hồng Viễn với Hạ Hà hồi nãy đã khiến Dương Thanh nổi giận, việc Hà San liên tục khiêu khích đã chọc giận anh.  

 

“Cút!”  


 

Đến khi hoàn hồn, cô ta lập tức thẹn quá hoá giận, gào lên: “Tên khốn, dám quát tôi, tôi đánh chết cậu”.  

 

Hà San nói rồi lao về phía Dương Thanh.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.