Chương trước
Chương sau
 Thấy Từ Chấn Hoa lấy Tỏa Hồn Bình - bảo vật quý giá nhất của nhà họ Từ ra, đám người Trần Chí Trung hết sức mừng rỡ.  

 

Thực lực mà Dương Thanh vừa thể hiện đã đủ để chứng minh, ít nhất anh đã có thực lực Thiên Cảnh Nhị Phẩm đỉnh phong.  

 

Nhưng họ đều biết Dương Thanh chỉ mới bước vào Thiên Cảnh mà thôi, thế nên thực lực mạnh mẽ mà anh vừa thể hiện là của linh hồn Ma Thần, Ma Thần đang điều khiển cơ thể anh để chiến đấu với họ.  



 

Tỏa Hồn Bình là bảo vật đỉnh cao của nhà họ Từ, là linh khí chuyên đối phó với linh hồn, nếu là lúc bình thường, Tỏa Hồn Bình sẽ không có tác dụng lớn lắm, nhưng bây giờ dùng nó để đối phó với linh hồn Ma Thần thì không thể thích hợp hơn.  

 

“Tôi cũng muốn xem xem sau khi ông Từ thu linh hồn Ma Thần vào Tỏa Hồn Bình xong, con kiến ở thế tục như cậu còn dám hống hách như bây giờ không đấy?”  



 

Khương An Quân cười ha hả, hết sức đắc ý, dường như đã nhìn thấy cảnh tượng linh hồn Ma Thần bị Từ Chấn Hoa bắt vào Tỏa Hồn Bình.  

 

Bách Lý Thành Cát cũng cười lớn: “Nếu không có linh hồn Ma Thần trong người, cậu tưởng cậu có thể phá vỡ kết giới ư?”  

 

Trần Chí Trung liên tục cười lạnh: “Không ngờ hội trưởng lão lại để loại ngu xuẩn như cậu làm tứ trưởng lão của hội trưởng lão Chiêu Châu, bởi vậy có thể thấy hội trưởng lão Chiêu Châu cũng chỉ đến thế!”  

 

Tề Phong hơi lo lắng, một khi Tỏa Hồn Bình thu linh hồn Ma Thần vào, Dương Thanh sẽ trở thành con tép riu thực thụ, khi đó, chắc chắn anh sẽ bị đám người Từ Chấn Hoa giết chết.  

 

Nhưng theo nhiệm vụ mà chủ gia tộc họ Tề giao cho ông ta, Dương Thanh phải sống.  

 

Thấy Từ Chấn Hoa dùng Tỏa Hồn Bình với mình, Dương Thanh nhíu mày, tuy anh không biết Tỏa Hồn Bình là gì, nhưng vẫn cảm nhận được lực tinh thần vô cùng đáng sợ trong Tỏa Hồn Bình.  

 

Sau khi lấy Tỏa Hồn Bình ra, Từ Chấn Hoa điên cuồng rót linh khí của mình vào để sử dụng nó, nhưng ông ta đã rót gần hết linh khí trong người vào Tỏa Hồn Bình mà vẫn không thể lôi được linh hồn Ma Thần ra khỏi người Dương Thanh.  

 

“Thu cho tôi!”  

 

Từ Chấn Hoa lại tức giận quát, lần này, ông ta rót hết linh khí vào Tỏa Hồn Bình.  

 

Không những thế, ông ta còn liên tục uống mấy viên đan dược bổ sung linh khí đỉnh cao để nhanh chóng bổ sung linh khí trong người.  

 

Nhưng Tỏa Hồn Bình vẫn không có tác dụng với Dương Thanh, cũng không thu linh hồn Ma Thần vào.  

 

Chuyện này khiến Từ Chấn Hoa ngày càng lo lắng, với tư cách là người nhà họ Từ, ông ta hiểu rõ Tỏa Hồn Bình có sức hút lớn đến mức nào với linh hồn.  

 

Với sự hiểu biết của ông ta về Tỏa Hồn Bình, chỉ cần dùng một ít linh khí là đã có thể hấp thu linh hồn Ma Thần rồi.  

 

Nhưng bây giờ, ông ta đã tiêu hao hết linh khí trong người, thậm chí còn uống mấy viên đan dược bổ sung linh khí có giá trị không nhỏ mà vẫn không bắt được linh hồn Ma Thần.  

 

Trần Chí Trung nhìn chằm chằm vào Dương Thanh với vẻ mặt hài hước: “Mau quỳ xuống cầu xin đi!”  

 

Khương An Quân cười lớn: “Sao có thể bỏ qua cho cậu ta dễ dàng thế được? Ít ra cũng phải bắt cậu ta quỳ xuống, bò sang đây, liếm sạch giày cho chúng ta rồi mới nghĩ xem có tha cho cậu ta không chứ”. 

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.