Chương trước
Chương sau
 Dương Thanh thở dài, đích thân đỡ Lạc Bân dậy, nói: “Tôi đã biết những chuyện vừa xảy ra rồi, với tư cách là giám đốc tập đoàn Nhạn Thanh, ông làm được đến mức này đã là quá tốt rồi, lần này tôi không trách ông”.

 

Lạc Bân không phải thánh, dù sao ông ta cũng được dì út ông ta nuôi nấng, ông ta nợ dì út, đưa Lư Cường vào tập đoàn Nhạn Thanh cũng không sai.  

 

Nghe thấy Dương Thanh nói thế, Lạc Bân rất cảm động, mắt cũng rơm rớm nước mắt.  



 

Lạc Bân kích động nói: “Chủ tịch, cảm ơn cậu đã hiểu cho!”  

 

Dương Thanh khẽ lắc đầu, không muốn nói chuyện này nữa: “Tôi định rời khỏi đây vào ngày mai, nếu giờ tập đoàn Nhạn Thanh có phiền phức gì khó giải quyết thì cứ bảo tôi, tôi sẽ xử lý”.  



 

Lần này anh tới tập đoàn Nhạn Thanh để xem xem có còn phiền phức nào mà Lạc Bân không giải quyết được không.  

 

Nghe thấy Dương Thanh nói mai sẽ đi, Lạc Bân lập tức ngạc nhiên: “Cậu đi sớm thế à?”  

 

Dương Thanh gật đầu: “Có vài chuyện cần tôi đích thân xử lý”.  

 

Tuy Lạc Bân không biết Dương Thanh bận gì, nhưng ông ta cũng hiểu, Dương Thanh là cao thủ võ đạo, chắc chắn sẽ bận chuyện liên quan tới võ đạo, nên ông ta cũng không dám hỏi nhiều.  

 

Lạc Bân vội nói: “Chủ tịch, giờ tập đoàn Nhạn Thanh đang phát triển rất tốt, không có phiền phức gì, cậu cứ làm việc của cậu đi, tôi sẽ quản lý tập đoàn Nhạn Thanh thật tốt”.  

 

Nghe thấy Lạc Bân nói thế, Dương Thanh rất hài lòng, tập đoàn Nhạn Thanh là do mẹ để lại cho anh, cũng là tâm huyết của mẹ anh, tập đoàn Nhạn Thanh phát triển được đến mức này cũng xem như hoàn thành tâm nguyện của mẹ anh rồi.  

 

Tiếp đến, anh chỉ cần chú tâm vào võ đạo là được, giao tập đoàn Nhạn Thanh cho Lạc Bân, anh rất yên tâm.  

 

Dương Thanh cũng không ở tập đoàn Nhạn Thanh lâu, sau khi nghe Lạc Bân báo cáo về tình hình của tập đoàn Nhạn Thanh, anh dẫn Mã Siêu rời đi.  

 

Trên đường về dinh thự Vân Phong, Dương Thanh nhận được cuộc gọi từ đại trưởng lão.  

 

Sau khi nghe máy, Dương Thanh hỏi: “Đại trưởng lão, có điều tra được thân phận của những người đó không?”  

 

Đại trưởng lão nói: “Họ là người của Thượng Vân Phong ở Hạ Giới giới Cổ Võ”.  

 

“Thượng Vân Phong?”  

 

Dương Thanh nhíu mày, anh cũng biết về các thế lực ở Hạ Giới giới Cổ Võ, nhưng chưa bao giờ nghe nói đến Thượng Vân Phong.  

 

Đại trưởng lão nói tiếp: “Thượng Vân Phong là cao thủ hàng đầu Hạ Giới giới Cổ Võ, có thực lực Thiên Cảnh Tam Phẩm đỉnh phong, nghe nói ông ta đã bế quan rất nhiều năm để thử đột phá, một khi thành công đột phá, ông ta sẽ đạt đến Thiên Cảnh Tứ Phẩm”.  

 


Dương Thanh hỏi: “Nếu Thượng Vân Phong đạt đến Thiên Cảnh Tứ Phẩm, có phải ông ta sẽ bị ép đến Trung Giới giới Cổ Võ không?”  

 

Đại trưởng lão nói: “Không phải bị ép, mà ông ta sẽ chủ động đến Trung Giới giới Cổ Võ”.  

“Trước đó, khi kết giới giữa thế tục và Hạ Giới giới Cổ Võ chưa tan vỡ, để duy trì kết giới, Thủ Hộ Minh sẽ giám sát cao thủ hàng đầu thế tục, một khi cao thủ hàng đầu thế tục đột phá thì sẽ ép họ tới Hạ Giới giới Cổ Võ”. 

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.