Chương trước
Chương sau
Mã Siêu cũng siết chặt nắm tay, cắn răng: “Cho dù là ai cử họ đến thì cũng sẽ phải trả giá đắt!”  

 

Cùng lúc đó, ở Hạ Giới giới Cổ Võ cũ, trên một ngọn núi cao, một lão già áo đen bỗng hộc máu, sắc mặt trắng bệch.  

 

“Sư phụ, người sao thế?”  

 



Một cô gái trẻ xinh đẹp lập tức biến sắc, vội bước đến, trong mắt tràn ngập vẻ lo lắng.  

 

Lão già áo đen lắc đầu, lạnh lùng nói: “Việc ám sát Dương Thanh thất bại rồi!”  

 



“Sao cơ ạ?”  

 

Nghe thấy thế, cô gái trẻ có vẻ không dám tin, hoảng sợ nói: “Bốn cao thủ Thiên Cảnh Nhị Phẩm sơ kỳ vẫn không giết nổi Dương Thanh à?”  

 

“Chẳng lẽ linh hồn Ma Thần không hề ngủ say ư?”  

 

Từ sau khi quay về gia tộc, Tề Anh Vệ đã cố tình lan truyền suy đoán của mình, giờ các thế lực hàng đầu Hạ Giới giới Cổ Võ đều đồng ý với suy đoán của anh ta, cho rằng linh hồn Ma Thần trong người Dương Thanh đã ngủ say.  

 

Cao thủ áo đen nói với vẻ mặt u ám: “Dấu ấn ta để lại trên người bốn sát thủ đã tự hủy rồi!”  

 

“Sao có thể chứ?”  

 

Cô gái trẻ càng thêm kinh hãi, cô ta biết rõ dấu ấn của sư phụ mình mạnh đến mức nào, nhưng giờ sư phụ cô ta lại nói dấu ấn mà lão ta để lại đã tự hủy.  

 

Hay nói cách khác, đối phương suýt phá được dấu ấn mà sư phụ cô ta để lại, nếu dấu ấn của sư phụ không tự hủy, có lẽ đối phương đã lấy được thông tin về sư phụ qua bốn sát thủ kia.  

 

Lão già áo đen nói tiếp: “Chắc chắn linh hồn Ma Thần đã ngủ say hoặc rời khỏi cơ thể Dương Thanh, bằng không, linh hồn Ma Thần có thể dễ dàng phá giải dấu ấn mà ta để lại”.  

 

“Tức là bốn sát thủ kia đã bị Dương Thanh giết, nếu không phải Dương Thanh thì cũng là cao thủ bên cạnh cậu ta”.  

 

“Quả nhiên cậu ta không đơn giản, xem ra ta phải đích thân đi một chuyến thì mới có thể diệt trừ cậu ta”.  

 

Nghe thấy lão già áo đen nói thế, cô gái có vẻ sững sờ, lâu lắm rồi sư phụ cô ta không xuống núi.  

 

Giờ lão ta lại xuống núi để đi giết một thanh niên.  

 

Cô gái nói: “Sư phụ, cậu ta có tư cách gì để sư phụ đích thân đi giết chứ? Cứ để Yên Nhi ra tay, chắc chắn con sẽ mang đầu cậu ta về gặp sư phụ!”  

 

Lão già áo đen lắc đầu: “Con không phải đối thủ của cậu ta!”  

 

Nghe thấy thế, cô gái có vẻ không phục, cắn răng: “Sư phụ, con đã bước vào Thiên Cảnh rồi, nếu Dương Thanh không dựa vào người ngoài, chắc chắn con sẽ chém được đầu cậu ta xuống!”  

 

Lão già áo đen lập tức im lặng, lão ta đã ẩn cư mấy chục năm để đột phá, giờ việc tu luyện đang vào giai đoạn quan trọng nhất, đúng là không nên xuống núi.  

 

Nhưng bốn sát thủ mà lão ta cử đi đều đã chết, cho dù không phải do Dương Thanh tự tay giết chết thì cũng do người bảo vệ Dương Thanh giết.  

 

Nếu để đồ đệ duy nhất của lão ta đi giết Dương Thanh, có lẽ sẽ không có cơ hội nhỏ nhoi nào.  

 

“Sư phụ, con am hiểu thuật ám sát, trước đó khi còn ở Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong, con đã có thể trốn thoát khỏi tay cao thủ Thiên Cảnh Nhất Phẩm sơ kỳ rồi, giờ con đã đột phá Thiên Cảnh, cho dù đối mặt với cao thủ Thiên Cảnh Nhất Phẩm đỉnh phong thì cũng có thể chạy thoát”.  




Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.