Chương trước
Chương sau
Hồi nãy Tề Anh Vệ đã gào lên bắt Võ Tông khuất phục, bên cạnh anh ta còn có hai hộ vệ Thiên Cảnh Nhị Phẩm sơ kỳ.  

 

Đúng như lời Đỗ Trọng nói, nếu Võ Thần kích hoạt tiềm năng của ông ta, ông ta cũng không đối phó nổi cao thủ Thiên Cảnh Nhị Phẩm sơ kỳ.  

 

“Thế nên tôi mong tiền bối Võ Thần sẽ giúp tôi giải quyết họ!”  

 

Đỗ Trọng chỉ về phía đám người Tề Anh Vệ, mở miệng nói.  



 

Chỉ có một dấu ấn của Võ Thần, hồi nãy trong cơn giận dữ, Võ Thần đã phá hủy kết giới giữa Hạ Giới giới Cổ Võ và thế tục, giờ bóng dáng mờ ảo của lão càng mờ hơn.  

 

Đỗ Trọng chỉ sợ sau khi Võ Thần kích hoạt tiềm năng của ông ta xong, lão sẽ hoàn toàn biến mất.  



 

Nếu đúng là thế, thà giết hết đám người Tề Anh Vệ trước còn hơn.  

 

Tề Anh Vệ lập tức biến sắc, vội cầu khẩn: “Tiền bối Võ Thần, chúng tôi không dám nữa, tôi thề, sau này chúng tôi sẽ không dám đến quấy rầy Võ Tông nữa, xin tiền bối Võ Thần cho tôi một con đường sống”.  

 

Võ Thần thản nhiên nhìn Tề Anh Vệ, với hiểu biết của lão, đương nhiên lão biết không thể tha cho loại người như Tề Anh Vệ, nếu tha cho anh ta thì không khác gì thả hổ về rừng, chắc chắn sau này anh ta sẽ không bỏ qua cho Võ Tông.  

 

Đúng lúc này, khí thế khủng khiếp bỗng bao trùm cả Võ Tông.  

 

Ngay sau đó, một chiếc Unimog lao vào.  

 

Mọi người đều sững sờ trước con mãnh thú sắt bất ngờ lao tới này.  

 

Dương Thanh tức giận nhảy khỏi xe, khi xuống xe, anh thấy đám người Tề Anh Vệ đang quỳ dưới đất và đám người Liễu Như Yên.  

 

“Cậu Thanh, cậu đến rồi!”  

 

Đỗ Trọng nhìn về phía Dương Thanh, hổ thẹn nói: “Rất xin lỗi, tôi đã đồng ý sẽ không dùng dấu ấn của thần trước khi cậu đến, nhưng tôi cũng không còn cách nào khác”.  

 

Dương Thanh khẽ lắc đầu, trầm giọng nói: “Ông yên tâm, tôi sẽ bắt họ trả giá đắt!”  

 

Giọng anh rất khí phách, khiến người ta vững tin rằng anh sẽ làm được.  

 

“Ồ?”  

 

Võ Thần bỗng ồ lên kinh ngạc, nhìn về phía Dương Thanh bằng ánh mắt vô cùng kích động.  

 

Lão đã cảm nhận được mấy hơi thở hết sức quen thuộc từ Dương Thanh.  

 

“Cậu bạn này là?”  

 

Võ Thần chợt hỏi.  

 

Cách gọi “cậu bạn” của lão khiến tất cả mọi người sững sờ.  

 

Võ Thần có thân phận cao đến mức nào chứ, không ngờ lão lại gọi Dương Thanh là cậu bạn.  

 


“Tốt! Tốt lắm!”  

 

Võ Thần sáng mắt lên, cười ha hả: “Cốt cách 29 tuổi nhưng đã đạt đến Thiên Cảnh Nhất Phẩm sơ kỳ, còn có cơ thể siêu phàm, cho dù là ở thời đại của các vị thần, cậu cũng được coi là thiên tài”.  

“Không ngờ ở thời đại này vẫn còn thiên tài thế này, đúng là may mắn!” 

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.