Chương trước
Chương sau
 Liễu Như Yên lạnh lùng nói: “Tôi vẫn giữ nguyên câu nói trước đó, trong vòng ba tiếng mà tôi và tông chủ Đỗ đã giao hẹn, đừng ai hòng động đến Võ Tông, trừ khi... tôi chết!”  

 

Tất cả mọi người đều kinh ngạc, không ngờ Liễu Như Yên lại có thái độ mạnh mẽ như thế vì Võ Tông.  

 

Tuy Tề Anh Vệ dẫn theo hai cao thủ Thiên Cảnh Nhị Phẩm, nhưng số hộ vệ bên phe Liễu Như Yên cũng không ít, có năm người, tuy không ai đạt đến Thiên Cảnh Nhị Phẩm, nhưng cũng có ba cao thủ Thiên Cảnh Nhất Phẩm đỉnh phong.  

 



Nếu đánh nhau sống còn thật, cho dù phe Liễu Như Yên thua, nhưng bên Tề Anh Vệ cũng không thoải mái gì.  

 

Trong mắt Tề Anh Vệ lóe lên sát khí đáng sợ, anh ta nhìn chằm chằm vào Liễu Như Yên.  

 



Ba người Hạ Quân đều không dám thở mạnh, tuy họ là thanh niên cùng thế hệ, nhưng trong số họ, chắc chắn Tề Anh Vệ sẽ có địa vị cao nhất.  

 

Tề Anh Tuyết lạnh lùng nhìn Liễu Như Yên: “Liễu Như Yên, cô còn ngông cuồng hơn tôi nghĩ nhiều!”  

 

Liễu Như Yên không buồn nhìn Tề Anh Tuyết, đối với cô ta, Tề Anh Tuyết không có tư cách để cô ta nhìn.  

 

Từng giây từng phút trôi đi, hai bên đều không ra tay, nhưng mùi thuốc súng vô cùng nồng nặc, trận chiến có thể nổ ra bất cứ lúc nào.  

 

Một khi họ chiến đấu, đó sẽ là trận chiến giữa cao thủ Thiên Cảnh.  

 

Đúng lúc này, Đỗ Trọng bỗng nhìn về phía Liễu Như Yên: “Cô Liễu, rất cảm ơn sự trượng nghĩa của cô, tôi vốn đang do dự xem có nên đồng ý để cô tiến vào Bắc Vực không, giờ xem ra không nhất thiết phải lo lắng nhiều như thế”.  

 

“Cho dù hôm nay tôi từ chối cô Liễu, mai vẫn sẽ có cô Liễu thứ hai, nhưng ai có thể cam đoan cô Liễu tiếp theo sẽ trượng nghĩa như cô chứ?”  

 

“Tôi đã nghĩ kỹ, tôi sẽ đồng ý để cô Liễu và bạn cô tiến vào Bắc Vực”.  

 

Ầm!  

 

Nghe thấy thế, mọi người đều kinh hãi!  

 

Người của Võ Tông đều sững sờ, trong mắt họ, Võ Tông chính là chúa tể Bắc Vực, có lẽ quyết định của Đỗ Trọng sẽ khiến Võ Tông hoàn toàn mất đi địa vị chúa tể ở Bắc Vực.  

 

Đám người Liễu Như Yên cũng hơi bất ngờ, hình như không nghĩ Đỗ Trọng sẽ đồng ý cho họ tiến vào dưới tình huống này.  

 

Trái với đám người đám người Liễu Như Yên, sắc mặt của Tề Anh Vệ và Tề Anh Tuyết vô cùng u ám.  

 

Nhất là Tề Anh Vệ, anh ta nhìn chằm chằm vào Đỗ Trọng bằng ánh mắt đằng đằng sát khí, lạnh lùng nói: “Ông già, ông biết hậu quả khi từ chối tôi là gì không?”  

 

Đỗ Trọng không hề sợ hãi, lạnh lùng nói: “Tôi dám trả lời cô Liễu trong tình huống này, tức là đã sẵn sàng đối mặt hết rồi”.  

 

“Nhưng tôi vẫn khuyên cậu Tề nên dẫn người rời đi thì hơn, nơi này là Võ Tông, không chào đón cậu”.  

 

Trong tình huống bây giờ, rõ ràng Tề Anh Vệ đang chiếm ưu thế rất lớn.  

 

Nhưng ông ta vẫn chọn Liễu Như Yên, điều này đã cho thấy sự quyết đoán của ông ta.  

Ầm! 

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.