Chương trước
Chương sau
 “Ông là người đại diện cho Võ Tông à?”  

 

Nam thanh niên ngạo mạn nhìn về phía Đỗ Trọng, như thể mình là bề trên.  

 

Người của Võ Tông đều có vẻ tức giận, thanh niên này ngông cuồng quá.  

 

Đỗ Trọng bình tĩnh nhìn về phía đối phương: “Đúng thế, tôi chính là Đỗ Trọng - tông chủ Võ Tông!”  



 

Nam thanh niên lạnh lùng nói: “Đỗ Trọng chứ gì? Tôi nhìn trúng Võ Tông rồi, kể từ hôm nay, ông phải nghe lệnh tôi, làm việc cho tôi, ông có ý kiến gì không?”  

 

Ầm!  

 

Mọi người đều xôn xao!  



 

Ai cũng vô cùng tức giận, không ngờ đối phương lại hống hách như thế, trắng trợn bảo Đỗ Trọng nghe lệnh anh ta, còn không cho Đỗ Trọng cơ hội suy nghĩ.  

 

Đỗ Trọng nhướng mày, lạnh lùng nhìn nam thanh niên: “Nếu muốn tôi nghe lệnh, ít nhất cậu nên nói cho tôi biết cậu là ai chứ?”  

 

Lúc này, cô gái bên cạnh nam thanh niên ngạo nghễ nói: “Anh tôi là thiếu gia chủ của nhà họ Tề - gia tộc hàng đầu Hạ Giới giới Cổ Võ, Tề Anh Vệ! Không những thế, anh tôi còn là yêu nghiệt xếp thứ hai trên bảng thiên tài của Hạ Giới giới Cổ Võ”.  

 

“Còn tôi là Tề Anh Tuyết! Đứng thứ chín trên bảng thiên tài!”  

 

Trong mắt Tề Anh Tuyết tràn ngập vẻ tự mãn, cũng như Tề Anh Vệ, khi nhìn Đỗ Trọng, cô ta không hề kính trọng, chỉ có vẻ vênh váo.  

 

Nhưng thực tế chính là như thế, với địa vị của nhà họ Tề ở Hạ Giới giới Cổ Võ, thiên tài của nhà họ Tề sẽ không coi một cao thủ Thiên Cảnh Nhất Phẩm sơ kỳ ở thế tục ra gì.  

 

Chẳng hạn như hai hộ vệ đi theo hai người này, có lẽ đều là cao thủ Thiên Cảnh Nhị Phẩm.  

 

“Nếu tôi từ chối thì sao?”  

 

Đỗ Trọng chợt nói, giọng điệu hết sức lạnh lùng.  

 

“Hửm?”  

 

Tề Anh Vệ nhíu mày, híp mắt nhìn chằm chằm vào Đỗ Trọng: “Ông biết hậu quả khi từ chối tôi là gì không?”  

 

Sau khi anh ta dứt lời, hai hộ vệ phía sau anh ta cũng bước lên một bước.  

 

Hai hộ vệ đều phóng khí thế ra.  

 

Ngay sau đó, cả Võ Tông bị hai áp lực khủng khiếp bao trùm.  

 

“Ầm ầm ầm!”  

 

Mấy cao thủ Võ Tông thực lực thấp không chịu nổi áp lực này, lập tức nặng nề quỳ xuống đất.  

 

Không phải do họ muốn quỳ, mà vì áp lực quá lớn, họ không sao chịu nổi.  

 

Ngay cả Đỗ Trọng cũng cảm nhận được áp lực khổng lồ.  

 

Tề Anh Vệ lạnh lùng nói: “Tôi cho ông mười giây, cho tôi câu trả lời khẳng định, bằng không, chết!”  

 

Anh ta vô cùng hống hách, hoàn toàn không coi Đỗ Trọng ra gì.  

 

Đúng lúc này, một giọng nói tức giận bỗng vang lên.  

 

Một đoàn người đi tới.  

“Liễu Như Yên!” 

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.