Chương trước
Chương sau
Với tư cách là cao thủ đỉnh cao của Thánh Cung, tuy thực lực không bằng tám vị tướng của Thánh Cung, nhưng lão ta cũng rất gần với họ, ngay cả cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh hậu kỳ cũng không dám khinh thường lão ta.  

 

Huống hồ lão ta đang đối mặt với một bề dưới chỉ có cảnh giới Siêu Phàm Bát Cảnh đỉnh phong, tuy biết Dương Thanh rất mạnh, nhưng đạo sĩ áo vải vẫn tự tin mình sẽ thắng.  

 

Dương Thanh đã né một lần, né nữa không phải tính cách của anh.  

 

Thấy Kim Cương chưởng của đạo sĩ áo vải sắp giáng xuống, lần này Dương Thanh không trốn nữa mà vung dao găm linh khí lên.  

 

Khi đối đầu với đạo sĩ áo vải, Dương Thanh không có cơ hội giữ lại thực lực, cho dù anh dốc toàn lực, chỉ cần hơi bất cẩn, có lẽ cũng sẽ bị đối phương đánh trọng thương.  

 

“Hừ!”  

 

Đạo sĩ áo vải hừ lạnh, cũng không ngừng việc tấn công chỉ vì Dương Thanh đã lấy dao găm linh khí ra, lão ta vẫn đánh vào ngực Dương Thanh.  

 

Ngay sau đó, dao găm linh khí đã chạm vào bàn tay của đạo sĩ áo vải, điều khiến Dương Thanh khiếp sợ chính là, dao găm linh khí không thể rạch rách tay lão ta.  

 

Nhưng anh nhanh chóng phát hiện ra manh mối, tay phải của đạo sĩ áo vải đeo một cái bao tay, rõ ràng dao găm linh khí không thể rạch rách tay đối phương cũng vì bao tay này.  

 

“Bao tay linh khí!”  

 

Có người hoảng sợ nói.  

 

“Rầm!”  

 

Ngay sau đó, đạo sĩ áo vải đã đánh trúng ngực Dương Thanh, Dương Thanh bị đánh bay mười mấy mét.  

 

Anh còn chưa đứng vững, đạo sĩ áo vải lại lao đến chỗ anh.  

 

Dương Thanh nhíu mày, không để tâm đến cơn đau từ một chưởng kia, bỗng giậm chân, chủ động lao tới chỗ đạo sĩ áo vải.  

 

Đòn tấn công của đạo sĩ áo vải giáng xuống, dao găm linh khí trong tay Dương Thanh rạch vào lòng bàn tay đạo sĩ áo vải, dao găm linh khí và bao tay linh khí va vào nhau.  

 

Hai người đều lùi bảy, tám bước rồi mới ngừng.  

 

Những người đang đứng xem đều không dám thở mạnh, trên mặt tràn ngập vẻ kinh hãi, cuộc chiến giữa hai người này đúng là đã mắt.  

 

Nhưng họ không ngờ đạo sĩ áo vải lại dùng bao tay linh khí.  

 

Dương Thanh lau vết máu ở khóe miệng, nhìn chằm chằm vào đạo sĩ áo vải, đề phòng đối phương bất chợt tấn công.  

 

Đạo sĩ áo vải chợt nói: “Tôi có thể phá lệ, mời cậu thêm lần nữa, chỉ cần cậu đồng ý gia nhập Thánh Cung, tôi sẽ tha cho cậu”.  

 

Dương Thanh cười lạnh, dùng hành động để trả lời.  

 

Khí thế của anh càng mạnh hơn, mắt đỏ ngầu, người anh nhoáng lên, chủ động lao tới chỗ đạo sĩ áo vải.  

 

Đạo sĩ áo vải nhíu mày, lạnh lùng nói: “Cậu chán sống rồi!”  

 

Lão ta vừa dứt lời, Dương Thanh đã lao tới trước mặt lão ta, đạo sĩ áo vải phản ứng rất nhanh, bỗng tung chưởng.  

 

Đúng lúc tung chưởng, lão ta chợt phát hiện Dương Thanh đang nhếch môi mỉm cười.  

 

Đạo sĩ áo vải chợt cảm thấy không ổn, nhưng đòn tấn công của lão ta đã giáng xuống, mọi chuyện đã muộn.  

 

Dương Thanh hét lớn, nắm lấy dao găm linh khí bằng tay trái, bỗng vung dao lên, dao găm linh khí lao thẳng đến cổ đạo sĩ áo vải.  

 

Những người đang đứng xem đều nín thở, trừng mắt nhìn chằm chằm vào dao găm linh khí trong tay Dương Thanh.  

Rốt cuộc đạo sĩ áo vải cũng nhận ra mình đang phải đối mặt với nguy hiểm gì.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.