Chương trước
Chương sau
Chương 2564:
 
Mà lần này, anh cũng đang định đến đó, không ngờ còn chưa xuống máy bay thì đã gặp phải người của Hoàng tộc họ Diệp rồi.
 
Tống Hữu và Tống Tả ngồi phía trước đang định ra tay, nhưng lại bị Dương Thanh ngăn cản bằng ánh mắt.
 
“Thăng nhãi kia, mày nói gì?”
 
Diệp Thiên Minh cứ tưởng mình nghe nhầm, bèn trợn tròn mắt nhìn Dương Thanh.
 
“Diệp Thiên Minh, anh đừng quá đáng!”
 
Đúng lúc này, cô gái trẻ ngồi cạnh Dương Thanh bồng tức giận nhìn về phía Diệp Thiên Minh.
 
Lúc này Dương Thanh mới chú ý đến cô gái ngồi cạnh mình, thì ra là một cô gái đẹp, xem ra cô ta quen biết với Diệp Thiên Minh.
 
Dương Thanh bỗng hiểu tại sao Diệp Thiên Minh lại đòi đổi chỗ với anh, xem ra là vì cô gái này.
 
“Đường Ức Nhu, anlh quá đáng chỗ nào?
 
Chẳng lẽ em không thấy thăng nhãi này đang năm cổ tay anh, bắt anh xin lỗi hả?”
 
Diệp Thiên Minh nhìn Đường Ức Nhu với vẻ không vui: “Đừng quên, em là vợ chưa cưới của anh đấy, anh muốn ngồi cạnh em cũng có lỗi à?”
 
Đường Ức Nhu cần chặt môi, trong mắt lóe lên vẻ tức giận, nhưng Dương Thanh nhận thấy cô ta cũng không dám nói ra.
 
Rõ ràng Hoàng tộc họ Diệp có địa vị cao quý ở Hoàng thành Diệp, Đường Ức Nhu lại là vợ chưa cưới của Diệp Thiên Minh, cho dù cô ta không tự nguyện, chỉ e gia tộc cô ta cũng sẽ bắt cô ta lấy hắn.
 
Đây là khoang hạng nhất, chuyến bay này đang tiến về phía Hoàng thành Diệp, trong khoang toàn những nhân vật lớn, đám người vốn đang hơi tức giận vì chuyện giữa Diệp Thiên Minh và Dương Thanh, nhưng sau khi biết thân phận của Diệp Thiên Minh, họ đều im lặng, vờ như không thấy gì nữa.
 
“Thưa anh, anh có thể buông anh ta ra không ạ”
 
Đường Ức Nhu bỗng nhìn về phía Dương Thanh bằng ánh mắt khẩn cầu.
 
Dương Thanh nhìn Đường Ức Nhu rồi lắc đầu, lạnh lùng nhìn về phía Diệp Thiên Minh, nhắc lại: “Tao cho mày cơ hội cuối, xin lỗi đi!”
 
“Thăng khốn! Mày chán sống rồi!”
 
Diệp Thiên Minh hoàn toàn nổi giận, bỗng năm tay kia lại, đấm mạnh vào đầu Dương Thanh.
 
“Goi chừng!”, Đường Ức Nhu hét lên kinh hãi.
 
“Rắc!”
 
Tiếng xương gãy giòn giã bỗng vang lên.
 
“Á… tay của tôi, tay của tôi… A…”
 
Ngay sau đó, tiếng hét đau đớn bỗng vang khắp khoang, cánh tay bị Dương Thanh năm của Diệp Thiên Minh đã uốn cong chín mươi độ.
 
Mặt Diệp Thiên Minh đầm đìa mồ hôi lạnh vì đau, hắn nhìn Dương Thanh bằng ánh mắt độc ác, chỉ muốn giết anh ngay lúc này.
 
Tiếng hét của hắn đã khiến mọi người chú ý đến, Đường Ức Nhu cũng kinh hãi hé miệng, có vẻ không dám tin.
 
Một lúc lâu sau, Đường Ức Nhu mới kinh ngạc nói: “Anh điên rồi à? Anh ta là dòng chính của Hoàng tộc họ Diệp, cháu ruột Diệp Hoàng, anh bẻ gãy tay anh ta, sau khi đến Hoàng thành Diệp, chắc chăn anh ta sẽ không tha cho anh”.
 
Dương Thanh không buồn nhìn Đường Ức Nhu, như thể chuyện vừa xảy ra không liên quan đến mình, nhắm mắt nghỉ ngơi tiếp.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.