Chương trước
Chương sau
Chương 2256:
 
“Ngài cũng đã làm Hoàng Chủ cả đời, đây là thời điểm có thể nhường ngôi lại rồi.Chưa kể trong tình hình hiện nay, chỉ có Long Tường thừa kế ngôi vị Hoàng Chủ mới có thể giúp Hoàng tộc họ Long tránh được tai họa”.
 
Long Tấn bình tĩnh phân tích: “Vì vậy, ngài hãy nhường ngôi đi ạ!”
 
Vẻ bàng hoàng trong mắt Long Hoàng dần biến mất, sâu trong đó chợt thoáng qua tia sát ý điên cuồng.
 
Bấy lâu nay, Long Hoàng có thể bá chiếm quyền lực ở Hoàng tộc họ Long ngoại trừ vì là Hoàng Chủ ra thì còn vì là người mạnh nhất Hoàng tộc, không một ai có thể dao động địa vị của lão ta.
 
Nhưng lúc này lại xuất hiện một cao thủ có cùng cảnh giới, đã vậy người này còn muốn lão ta thoái vị. Địa vị của Long Hoàng trong Hoàng tộc họ Long đang rất nguy cơ.
 
“Thưa Hoàng Chủ, xin ngài hãy nghĩ lại!”
 
Ngay lúc này, một ông cụ quỳ xuống trước mặt Long Hoàng, mắt đỏ ửng: ‘Long Tấn làm vậy cũng vì Hoàng tộc họ Long thôi”.
 
“Xin Hoàng Chủ hãy thoái vị để giúp Hoàng tộc thoát khỏi tai họa!”
 
Có người đầu tiên ra mặt, những người có địa vị trong Hoàng tộc họ Long cũng lần lượt quỳ xuống.
 
“Hoàng Chủ, xin ngài hãy thoái vị!”
 
“Hoàng Chủ, xin ngài hãy thoái vị!”
 
Trong lúc nhất thời, cả Hoàng phủ họ Long quanh quẩn tiếng cầu xin Long Hoàng nhường ngôi.
 
Long Hoàng không đáp lại, không hề che giấu sát khí khi nhìn Long Tấn, cắn răng nói: “Hoàng tộc họ Long chỉ có tôi mới là Hoàng Chủ! Chỉ có tôi mới đủ tư cách làm Hoàng Chủ!”
 
“Long Tường chỉ có tu vi Thần Cảnh hậu kỳ, lấy tư cách gì để thừa kế ngôi vị Hoàng Chủ cơ chứ?”
 
“Nếu để một kẻ chỉ có thực lực như vậy lên ngôi, chẳng phải Hoàng tộc họ Long sẽ trở thành trò cười cho những Hoàng tộc khác sao?”
 
Long Hoàng chất vấn: “Còn anh, Long Tấn, anh dám yêu cầu tôi thoái vị là có mục đích gì?”
 
Long Tấn cười khẩy: “Tôi lớn lên ở Hoàng tộc họ Long, chứng kiến sự phát triển của Hoàng tộc, bố mẹ tôi vì Hoàng tộc họ Long mà chết, anh chị em của tôi cũng vì Hoàng tộc họ Long mà chết”.
 
“Hiện giờ gia đình tôi chỉ còn mình tôi sống sót, Hoàng Chủ cho rằng tôi có mục đích gì chứ?”
 
Lời nói của Long Tấn làm cho những người có vai vế lớn đều xúc động.
 
Gia đình chỉ còn lại bản thân, các thành viên khác đều hy sinh vì Hoàng tộc họ Long. Một tấm lòng trung kiên như thế, thử hỏi có thể có mục đích gì với Hoàng tộc họ Long chứ?
 
Đến lúc này, ngay cả những hậu bối trẻ không biết về quá khứ của Hoàng tộc mình cũng đều quỳ xuống, cầu xin Long Hoàng: “Hoàng Chủ, xin ngài hãy thoái vị!”
 
Họ tôn trọng Long Hoàng, nhưng cũng biết hiện giờ Hoàng tộc họ Long có một kẻ thù là cao thủ Siêu Phàm Cảnh, nếu Long Hoàng còn ngồi yên trên vị trí đó thì cả Hoàng tộc họ Long sẽ trở thành quá khứ mất.
 
Sắc mặt Long Hoàng cực kỳ thâm trâm, sát ý đối với Long Tấn càng nhiều hơn.
 
Nét mặt Long Tường đầy đăn đo. Tuy biết Long Tấn đánh giá cao mình nhưng ông ta vốn không quan tâm đến ngôi vị Hoàng Chủ, cũng hiểu bản thân không có tư cách thừa kế với thực lực trước mắt.
 
Ngặt nỗi chỉ khi ông ta trở thành Long Hoàng thì Dương Thanh mới chịu bỏ qua cho Hoàng tộc họ Long.
 
“Ông nội, xin ông hãy thoái vị đi ạI”
 
Long Thiên Vũ đấu tranh thật lâu, cuối cùng hạ quyết tâm, nói với Long Hoàng: “Ông nội, cháu thề với ông, nếu cậu Thanh tấn công Hoàng tộc họ Long, cháu sẽ nghĩ mọi cách để xin cậu ấy tha cho ông một con đường sống!”
 
“Người và ông Tấn đều là cao thủ bán bộ Siêu Phàm Cảnh của Hoàng tộc, chỉ cần hai người có thể bắt tay giảng hòa, Hoàng tộc họ Long nhất định sẽ vượt xa những Hoàng tộc khác đấy ạt!”
 
“Ông nội, xin người hãy thoái vị!”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.