Chương trước
Chương sau
Chương 2244:
 
Lần này không còn ai dám xin tha cho Vũ Văn Bân nữa.
 
Từ đầu đến cuối, Dương Thanh không hề nhúng tay. Dù sao anh cũng không mang dòng máu của gia tộc Vũ Văn, cùng lắm chỉ là con nuôi mà thôi.
 
Hơn nữa, chỉ với những chuyện Vũ Văn Bân đã làm với anh, còn sỉ nhục mẹ anh đã đủ để anh giết anh ta mấy lần. Sao anh có thể cầu xin cho anh ta được?
 
Vũ Văn Bân thấy cao thủ trong gia tộc đi tới mới bàng hoàng nhận ra lần này, Vũ Văn Cao Dương làm thật.
 
Anh ta sợ xanh mặt cầu xin: “Con biết sai rồi, sau này không dám nữa. Xin bố đừng đánh gãy chân con, con không dám nữa đâu”.
 
Vũ Văn Cao Dương không đành lòng. Dù Vũ Văn Bân có khốn nạn cỡ nào thì vẫn là đứa con duy nhất của ông ta.
 
Nhưng ông ta cũng biết nếu không làm như vậy, Vũ Văn Bân sẽ còn nghĩ đủ mọi cách đối phó Dương Thanh, sớm muộn gì cũng gây họa cho gia tộc Vũ Văn.
 
Vậy nên, ông ta thà để Vũ Văn Bân sống tầm thường cả đời còn hơn để anh ta tiếp tục khiêu khích Dương Thanh.
 
“Dương Thanh, anh là anh trai cậu mà. Anh biết sai rồi, cậu mau xin bố tha cho anh đi. Sau này anh sẽ không trêu chọc cậu nữa”.
 
“Mau xin bố giúp anh với!”
 
“Dương Thanh, anh biết sai rồi, anh thật sự biết sai rồi, xin cậu… Á..”
 
Hai tiếng xương gãy chói tai vang lên, hai chân Vũ Văn Bân bị cao thủ của gia tộc Vũ Văn thẳng tay nghiền nát. Tiếng kêu rên của anh ta vang khắp cả gia tộc.
 
Chẳng mấy chốc, không gian xung quanh đều trở nên im ăng. Vũ Văn Bân đau đến mức hôn mê bất tỉnh.
 
“Con yên tâm, sau này bố tuyệt đối sẽ không cho Vũ Văn Bân gây phiên phức cho con nữa”.
 
Vũ Văn Cao Dương chân thành nói với Dương Thanh.
 
Anh gật đầu đáp: “Sau này có chuyện gì cứ nói với con. Có phải đi rồi!”
 
Hôm nay anh đến chỉ để thăm Vũ Văn Cao Dương có mạnh khỏe hay không.
 
Từ khi biết ông ta không phải bố ruột, năm đó đuổi hai mẹ con anh đi cũng là vì muốn cứu hai người, thù oán giữa anh và ông ta đã được xóa bỏ hoàn toàn.
 
Dương Thanh thực sự coi ông ta là bố.
 
“Nếu gia tộc có chuyện, bố nhất định sẽ tìm đến con. Đương nhiên con cũng phải nhớ kỹ, gia tộc Vũ Văn mãi là nhà của conl”
 
Vũ Văn Cao Dương nghiêm túc nói.
 
Dương Thanh gật đầu đáp: “Con đi nhé bốt”
 
““
 
Vũ Văn Cao Dương đỏ mắt nói.
 
Sau khi rời khỏi gia tộc Vũ Văn, Dương Thanh lại tới nhà họ Diệp.
 
“Dương Thanh, con không sao là tốt rồi!”
 
Diệp Mạn gặp được anh, thái độ cực kỳ nhiệt tình.
 
Dương Thanh vẫn luôn áy náy với Diệp Mạn.
 
Nhà họ Diệp đã gặp không ít rắc rối vì anh.
 
“Nhà họ Diệp không sao là được!”
 
Dương Thanh nghiêm túc nói: “Tạm thời con không thể đưa Tâm đến gặp mẹ. Chờ con xử lý hết mọi chuyện nhất định sẽ đưa cô ấy đến thăm mẹ”.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.