Chương trước
Chương sau
“Khương Long Phi, ông mau cút ra ngoài cho tôi!”
 
Đổng Chiêm Cương là lãnh đạo lớn của chiến vực, bây giờ còn có thêm Dương Thanh mà ông ta còn chưa biết rõ thân phận. Khương Long Phi tự tiện xông vào chẳng phải là tự tìm đường chết sao?
 
Muốn chết thì cũng thôi đi, sao còn liên lụy cả ông ta nữa chứ?
 
“Ông đã muốn chết như vậy, tôi sẽ cho ông toại nguyện!”
 
Đổng Chiêm Cương lạnh giọng nói, nhìn sang Hồng Đại Cường: “Lập tức ra lệnh cho toàn bộ chiến sĩ của chiến vực ở Vương thành Quan lập tức xuất phát tấn công nhà họ Khương”.
 
“Vâng!”
 
Hồng Đại Cường lập tức đáp lời.
 
“Sếp!”
 
Khương Long Phi chết lặng.
 
Ông ta chỉ muốn cứu con mình, bây giờ không những không cứu được còn làm liên lụy đến cả gia tộc.
 
“Làm sai thì phải chịu phạt!”
 
Đổng Chiêm Cương lạnh lùng nhìn ông ta.
 
“Tại tôi liên lụy nhà họ Khương! Tất cả là tại tôi!”
 
Vẻ mặt Khương Long Phi tràn đầy đau khổ.
 
Ông ta biết nhà họ Khương xong đời rồi. Dù Đổng Chiêm Cương đồng ý tha mạng, ông ta cũng sẽ không sống một mình.
 
“Thưa sếp, tôi không dám xin gì nhiều, chỉ mong sếp tha cho nhà họ Khương. Hai bố con tôi đồng ý dùng cái chết để chuộc tội, xin sếp tha cho nhà họ Khương!”
 
Khương Long Phi hô lên, bỗng nhiên giơ tay ra, một luồng khí thế khủng khiếp tỏa ra.
 
Đến cả Hồng Đại Cường cũng cảm thấy áp lực đè nặng.
 
“Sếp cẩn thận!”
 
Hồng Đại Cường vô thức xông lên che chắn trước người Đổng Chiêm Cường. Ông ta sợ Khương Long Phi phản công muốn giết Đổng Chiêm Cường trước khi chết.Nhưng ngay sau đó, Khương Long Phi tự đánh vào trán mình.Ông ta một lòng muốn chết, chỉ vì muốn giữ lại huyết mạch cho nhà họ Khương.
 
“Bịch!”
 
Ngay khi tay của ông ta sắp chạm vào đầu mình, một sức mạnh khổng lồ bất chợt đánh tới. Tiếng va chạm vang lên, Khương Long Phi bị đánh bay ra ngoài.Nhưng sức mạnh này không phải dùng để công kích. Tuy bị đánh bay ra xa mười mấy mét nhưng Khương Long Phi lại không hề cảm thấy đau đớn.Ông ta trợn tròn mắt khó tin nhìn người vừa đánh bay mình.Một chàng trai trẻ tuổi.
 
Vừa rồi Dương Thanh vẫn luôn quay lưng lại nên ông ta chỉ cảm thấy bóng lưng này rất trẻ tuổi, nhưng không ngờ anh lại là một chàng trai trẻ chưa tới ba mươi tuổi.
 
“Tôi nói rồi, không được nhuốm máu trước linh cữu của thần y Phùng!”
 
Dương Thanh cau mày lên tiếng, giọng nói tràn đầy bực bội.
 
Tất cả mọi người đều tỏ ra kinh ngạc, ngoại trừ Đổng Chiêm Cương biết thân phận của Dương Thanh ra, những người khác đều không biết Dương Thanh là ai.
 
Bất kể là Hồng Đại Cường, chỉ huy cao nhất của chiến vực Vương thành Quan, hay Khương Long Phi của nhà họ Khương đều nghĩ rằng Dương Thanh là cậu chủ của gia tộc giàu có nào đó mới có thể khiến người có thân phận như Đổng Chiêm Cương đối xử tôn trọng như vậy.
 
Cho đến khi Dương Thanh ra tay, họ mới nhận ra rằng Dương Thanh không hề dựa vào nền tảng gia đình mà dựa vào chính thực lực của bản thân.
 
Trong chiến vực, e rằng ngay cả thân phận của Đổng Chiêm Cương cũng kém xa so với thân phận của Dương Thanh.
 
Nghĩ đến đây, Hồng Đại Cường lại nhìn về phía Dương Thanh, ánh mắt đầy vẻ cung kính, đó là sự kính trọng đối với kẻ mạnh.
 
“Xin lỗi cậu Thanh, giờ tôi sẽ đích thân dẫn bọn họ đi”.
 
Đổng Chiêm Cương vội vàng nói, bộ dạng sợ hãi càng khiến Hồng Đại Cường và Khương Long Phi sửng sốt.
 
Khương Long Phi mặt mày tái mét, Hồng Đại Cường ra tay đã có thể khiến nhà họ Khương bị xóa sổ rồi, bây giờ Đổng Chiêm Cương có thân phận cao hơn cả Hồng Đại Cường còn muốn đích thân ra tay, e rằng sau hôm nay thật sự không còn tồn tại nhà họ Khương ở Vương thành Quan nữa.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.