Chương trước
Chương sau
Vũ Ninh cười phá lên, lập tức kéo Vũ Tử Khai tới nói: “Sau này Quan Duyệt chính là em gái nuôi của con, mau gọi em đi con!”
 
Vũ Tử Khai bất mãn nói: “Không! Con muốn cô ấy làm vợ con, không muốn cô ấy làm em con!”
 
“Tử Khai!”
 
Vũ Ninh trừng mắt nhìn anh ta. Vũ Tử Khai ấm ức nói: “Cô ấy chính là vợ con!”
 
“Ông Ninh đừng ép anh ấy nữa, cứ kệ anh ấy muốn gọi thế nào cũng được!”
 
Quan Duyệt không nhịn dược lên tiếng nói.
 
Cô ta chỉ không muốn gả cho một người mình không thích, thậm chí là chưa hề quen biết.
 
Cô ta không có ác ý gì với Vũ Tử Khai, ngược lại còn thấy thương xót.
 
Dù Vũ Tử Khai gọi cô ta là vợ cũng không thể chứng minh điều gì. Cô ta thực sự không đành lòng khiến anh ta đau khổ.
 
“Chuyện này…”
 
Vũ Ninh dè dặt nhìn Dương Thanh. Anh không mở lời, ông ta không dám để Vũ Tử Khai gọi Quan Duyệt là vợ.
 
“Sư phụ!”
 
Quan Duyệt cũng nhìn về phía anh.
 
Dương Thanh cười nói: “Quan Duyệt không ngại thì cứ để cậu ấy tùy ý gọi. Chỉ là xưng hô mà thôi, kệ cậu ấy đi”.
 
“Cảm ơn cậu Thanh!”
 
Vũ Ninh tươi cười đáp lại.
 
Vũ Tử Khai cũng vui sướng hỏi: “Vợ ơi vợ, sau này anh gọi em là vợ, em có thể chơi game với anh không?”
 
Thấy anh ta khoa chân múa tay, Quan Duyệt bất đắc dĩ nói.
 
“Em kết bạn với anh trước. Sau này có thời gian em sẽ chơi với anh, được không?”
 
Quan Duyệt như đang dỗ trẻ con.
 
Mặc dù Vũ Tử Khai không muốn nhưng vẫn quệt miệng nói: “Được rồi, đợi em có thời gian, anh sẽ kéo em chơi game cùng”.
 
Nói xong, Vũ Tử Khai lại ôm điện thoại chơi tiếp.
 
Vừa rồi lúc Vũ Ninh nhận con nuôi không hề có ý giấu diếm, thậm chí còn nói rất to nên người của Vương tộc họ Quan đều nghe thấy.
 
Đám người đó nhìn Quan Duyệt bằng ánh mắt rất phức tạp.
 
Bọn họ vốn định dùng cô ta để liên hôn với Hoàng tộc họ Vũ, bây giờ không liên hôn được, Vũ Ninh lại nhận cô ta làm con gái nuôi.
 
Nhưng bọn họ đều hiểu rõ, tất cả đều nhờ chàng trai trẻ kia ban tặng.
 
Đúng lúc này, tâm trạng của bọn họ cũng bình tĩnh lại, đã đạt được ý kiến thống nhất.
 
Quan Trấn Hải đi tới nói với Dương Thanh: “Chúng tôi đã thương lượng xong. Tôi đại diện Chấp Pháp đường, đại sư Vương đại diện nhánh một. Hai chúng tôi sẽ đánh với cậu, chỉ cần cậu thắng được một người coi như cậu thắng, được chứ?”
 
“Nếu các người thua phải đền bù cho tôi thế nào?”
 
Dương Thanh lạnh nhạt hỏi.
 
“Nếu chúng tôi thua, chính tay tôi phế bỏ hai tay của Quan Hồng Nghị, đồng thời bồi thường cho cậu một trăm tỷ”.
 
Quan Trấn Hải híp mắt nói: “Nhưng nếu cậu thua thì phải bỏ mạng ở đây, Hoàng tộc họ Vũ không được nhúng tay vào. Chỉ cần cậu dám tiếp chiêu, bây giờ chúng ta có thể đánh luôn”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.