Vừa nãy anh đã chìm đắm trong tiếng đàn của lão ta. Đây là chuyện chưa từng có tiền lệ.
Mặc dù chỉ trong một khúc nhạc, Dương Thanh lại có cảm giác như đã trải qua cả một đời người.
Có lẽ cao thủ ẩn dật chính là chỉ người như ông Phùng. “Ông nội, gió nổi lên rồi, ông mau về đi!”
Một cô gái trẻ tuổi ăn mặc theo phong cách cổ điển cầm một chiếc áo khoác đi tới choàng lên người ông Phùng. “Ông Phùng, tôi là Đổng Chiêm Cương. Chúng ta đã từng gặp mặt, ông còn nhớ chứ?”
Đổng Chiêm Cương vội vàng bước tới nói.
Ông Phùng không thèm nhìn ông ta, dứt khoát cất bước đi vào trong phòng. “Ông Phùng!”
Đổng Chiêm Cương lập tức hoảng hốt, cuống quýt đuổi theo. “Cút!”
Ông Phùng lại gầm lên, vẻ mặt hung tợn như một con thú dữ.
Đổng Chiêm Cương là cao thủ Vương Cảnh, vậy mà giờ đây lại bị một tiếng quát của ông Phùng dọa lui.
Ông ta có ảo giác, nếu mình không lùi lại, e là ông
Phùng sẽ lấy mạng mình. “Ông Pùng, cứu một mạng người còn hơn xây bảy tòa tháp. Xin ông hãy cứu anh em của tôi. Chỉ cần ông có thể cứu sống cậu ấy, tôi sẽ đồng ý làm bất cứ chuyện gì”.
Dương Thanh vội vàng tiến lên, thái độ chân thành, ánh mắt tràn đầy cầu khẩn.
Ông Phùng cười lạnh, châm chọc nói: “Thực sự làm bất cứ chuyện gì sao?”
Dương Thanh đột nhiên có cảm giác đâm lao phải theo lao. Vừa rồi chỉ là anh buột miệng nói ra trong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-than-o-re-chang-re-chien-than-bat-bai-chien-than/332503/chuong-1368.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.