Quan Duyệt bị thương rất nặng, hôm qua bác sĩ còn nói, nếu vết thương này lại bị tổn hại thêm một lần, rất có thể sẽ tàn phế.
Vì vậy, Dương Thanh mới bố trí Tiền Bưu tự mình trông coi Quan Duyệt ở bệnh viện, anh không ngờ, dù đã có Tiền Bưu bảo vệ lại vẫn có người cướp Quan Duyệt đi.
“Đối phương có bốn gã cao thủ, thực lực mỗi gã đều ngang ngửa tôi, gã cao thủ cầm đầu thậm chí còn vượt cả tôi”.
Tiền Bưu trầm giọng thuật lại, nghe hơi thở ông ta vẫn còn hỗn loạn lắm.
Hiển nhiên, Tiền Bưu đã bị thương rồi.
“Được rồi, tôi biết”.
Dương Thanh hít sâu một hơi, cố gắng để bản thân tỉnh táo trở lại.
“Phải rồi, Mễ Tuyết hiện thế nào?”
Dương Thanh lại hỏi.
Tiền Bưu đang ở bệnh viện, hẳn có biết tình trạng hiện tại của Mễ Tuyết.
“Vẫn còn đang cấp cứu, tình hình cụ thể thì không rõ, Mã Siêu vẫn đang đứng chờ ở cửa phòng cấp cứu”.
Tiền Bưu đáp.
“Được, giờ ông hãy tới dinh thự Vân Phong, nếu có bất cứ tình huống khác thường nào thì phải báo ngay cho tôi biết”.
Quan Duyệt đã bị người mang đi, đối phương còn có thể cử bốn gã cao thủ ngang ngửa Tiền Bưu tới cướp người, Dương Thanh dám chắc rằng, trừ người của Vương tộc, không thế lực nào có thể làm được chuyện đó.
“Thuận tiện bố trí người tới ngoại ô phía Đông xử lí hiện trường cho tôi, tôi sẽ gửi định vị cho ông bây giờ”.
Dương Thanh nói xong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-than-o-re-chang-re-chien-than-bat-bai-chien-than/332471/chuong-1336.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.