Nhìn cô gái mạnh mẽ ở cách đó không xa, Ngải Lâm rất thương cô gái và cũng thương chồng mình.
“Được rồi, em đi đây, hôm khác hẹn anh chị ăn cơm nha!”
Mễ Tuyết cười và vẫy tay nói: “Anh chị cũng đã mệt cả ngày nay rồi, còn có nhiều việc phải xử lý nữa, anh chị mau đi tiếp các khách khác đi, em đi trước nhé!”
Nói rồi cô ta quay người bỏ đi.
“Tuyết à!”
Nhìn thấy Mễ Tuyết chuẩn bị rời đi, Mã Siêu không khỏi hét lên.
Mễ Tuyết quay lại: “Sao thế anh?”
“Tuyết Tuyết, anh xin lỗi, bao nhiêu năm nay đã để em phải chịu thiệt thòi rồi!”
Mã Siêu nói xong, mắt đỏ hoe, anh ta nghẹn ngào: “Nhưng anh thề với em, năm đó sau khi anh trốn ra ngoài thực sự là vì muốn cứu em. Anh đã báo cảnh sát, chỉ là đợi đến khi cảnh sát đến nơi thì em đã bị đưa đi mất rồi”.
“Nhiều năm qua, anh đã rất nhớ em, anh vẫn luôn tìm em, nhưng không tìm được em, là anh trai vô dụng, xin lỗi em!”
Mễ Tuyết run rẩy cả người, cô ta đứng yên tại chỗ nhìn vẻ mặt thành khẩn của anh trai mà lệ tuôn trào.
Tuy nhiên, gương mặt cô gái lại lộ ra nụ cười, cô ta nhìn Mã Siêu nói: “Anh à, em biết anh chưa bao giờ bỏ rơi em, bao nhiêu năm nay em cũng rất nhớ anh và cũng vẫn luôn tìm anh”.
Ngải Lâm ở bên cũng lặng lẽ lau nước mắt.
Nhìn cô gái mạnh mẽ ở cách đó không xa, Ngải Lâm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-than-o-re-chang-re-chien-than-bat-bai-chien-than/332458/chuong-1323.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.