Bấy giờ, đám cưới cũng kết thúc. Mã Siêu đã mời rượu xong, khách khứa cũng ra về gần hết.
“Được rồi, chúng tôi cũng phải về đây”.
Bạch Khánh liếc nhìn đồng hồ, đứng dậy cười nói.
Trước khi đi, ông ta còn hiền từ nhìn Tiêu Tiêu nói: “Ông Bạch phải đi rồi. Trước khi đi, ông tặng cháu một món quà nhỏ nhé”.
Dứt lời, Bạch Khánh gỡ một con búp bê nhỏ trên chìa khóa xe ra.
Vừa rồi Bạch Khánh để chìa khóa xe trên bàn ăn. Thỉnh thoảng Tiêu Tiêu lại liếc nhìn con búp bê nhỏ đó, rõ ràng rất thích.
Bây giờ nghe Bạch Khánh nói muốn tặng búp bê cho mình, gương mặt nhỏ nhắn của Tiêu Tiêu tràn đầy kích động, nhưng vẫn e ngại liếc nhìn Tần Thanh Tâm.
“Cảm ơn ý tốt của ông, nhưng mà không cần đâu”.
Tần Thanh Tâm vội vàng nói.
Bạch Khánh cười bảo: “Chỉ là một con búp bê thôi mà, không đáng bao nhiêu tiền. Cô bé này thích nó như vậy, tôi tặng cho cô bé là được”.
“Tiêu Tiêu, con mau cảm ơn ông Bạch đi”.
Tần Thanh Tâm không biết nói gì, đành phải đồng ý.
Tiêu Tiêu nhận được quà, vui vẻ nhìn Bạch Khánh, nũng nịu nói: “Cảm ơn ông Bạch!”
“Không cần khách sáo! Tiêu Tiêu ngoan lắm!”
Nói rồi, Bạch Khánh dịu dàng nhéo má Tiêu Tiêu, vẻ mặt cưng chiều.
Thấy Bạch Khánh và vợ hiền hòa như vậy, cô gái thiện lương này thực sự tưởng bọn họ quý Tiêu Tiêu.
Dương Thanh lập tức im lặng. Tần Thanh Tâm tưởng anh giận, cuống quýt hỏi:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-than-o-re-chang-re-chien-than-bat-bai-chien-than/332452/chuong-1317.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.