Dù là với Bạch Khánh, Lưu Kỳ vẫn rất phách lối.
“Bốp!”
Bạch Khánh tát Lưu Kỳ một cái. Mặt hắn lập tức có một dấu bàn tay.
“Anh dám đánh tôi sao?”
Lưu Kỳ cả giận hỏi.
“Một con chó của Vương tộc họ Tiết cũng dám hô to gọi nhỏ trước mặt tôi sao?”
Bạch Khánh lạnh giọng nói: “Đừng nói là đánh cậu, dù có giết cậu, nhà họ Tiết cũng sẽ không trách tôi. Cậu tin không?”
“Anh…”
Lưu Kỳ hoàn toàn nổi giận, vừa mới thốt lên một tiếng.
Đã thấy Bạch Khánh phất tay, hai gã vệ sĩ nhà họ Bạch lập tức đi tới.
“Đưa cậu ta đi, cho cậu ta biến thành chó chết luôn đi!”
Bạch Khánh dặn dò.
“Vâng!”
Hai gã vệ sĩ xông tới định dẫn Lưu Kỳ đi.
“Đánh chúng nó cho tao!”
“Sao có thể như vậy được? Tôi phải cảm ơn ông Bạch mới đúng”.
Mã Siêu lên tiếng: “Mời ông ngồi!”
Bạch Khánh và vợ ngồi xuống, mỉm cười với người ngồi cùng bàn. Ông ta vẫn không hề nhìn Dương Thanh, dường như không hề biết anh là ai.
Ông ta không chủ động bắt chuyện, đương nhiên Dương Thanh cũng sẽ không lên tiếng trước.
“Chồng ơi, cô bé này đáng yêu quá. Bao giờ chúng ta mới được bế cháu nội nhỉ?”
Vợ của Bạch Khánh đột nhiên nhìn Tiêu Tiêu, chờ mong nói.
Bạch Khánh cũng nhìn sang Tiêu Tiêu, cười hỏi: “Cô bé, năm nay cháu mấy tuổi rồi?”
Tiêu Tiêu lễ phép đáp: “Chào ông, cháu tên là Tiêu Tiêu, sắp năm tuổi rồi ạ!”
“Ha
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-than-o-re-chang-re-chien-than-bat-bai-chien-than/332450/chuong-1315.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.