Chương trước
Chương sau
Chương 1302:
 
Có những chuyện sớm muộn đều phải nói. Ngày mai đã là ngày cưới của Mã Siêu, anh nhất định phải giải quyết được chuyện của Mễ Tuyết.
 
“Anh có gì cứ nói, không cần trịnh trọng như vậy”.
 
Thấy vẻ mặt Dương Thanh nghiêm túc, Mễ Tuyết cười nói.
 
Dương Thanh nhìn gương mặt vui vẻ của Mễ Tuyết, bỗng thấy không đành lòng nhắc tới chuyện buồn của cô ta.
 
Anh do dự mãi mới chịu nói; “Đầu tiên, anh muốn xin lỗi em!”
 
Trông thấy bộ dạng trịnh trọng của Dương Thanh, Mễ Tuyết bỗng cảm thấy có gì đó sai sai.
 
“Anh sao thế? Sao đột nhiên lại xin lỗi em?”
 
Mễ Tuyết bất an hỏi.
 
Dương Thanh trầm giọng nói: “Bởi vì một ít nguyên nhân, anh đã cho người điều tra em, cũng biết không ít chuyện của em”.
 
“Anh biết, năm em ba tuổi, bố mẹ qua đời vì tai nạn giao thông, chỉ để lại em và người anh trai lớn hơn em hai tuổi. Sau đó em và anh trai ở nhờ nhà dì”.
 
“Nhưng lâu dần, chú dượng của em bắt đầu ghét bỏ, đánh đập hai anh em, còn không cho đi học. Cuối cùng anh trai dẫn em rời khỏi cái nhà kia”.
 
Khi Dương Thanh chậm rãi nói ra những lời này, Mễ Tuyết đều kinh hãi.
 
“Anh biết hết rồi sao?”
 
Dứt lời, Mễ Tuyết đau khổ cắn chặt răng, hai mắt đỏ bừng, cố kìm nén không để mình rơi nước mắt.
 
Dương Thanh gật đầu: “Anh biết cả rồi. Anh rất đau lòng vì những chuyện em đã phải trải qua”.
 
Mễ Tuyết không lên tiếng, chỉ im lặng cúi đầu.
 
Một lúc lâu sau, cô ta mới ngẩng đầu nhìn Dương Thanh, đột nhiên bật cười tự giễu: “Thế nên anh giúp em đều là vì thương hại em sao?”
 
Dương Thanh cuống quýt lắc đầu: “Sao có thể chứ?”
 
Cho dù Dương Thanh phủ nhận như Mễ Tuyết vẫn không tin.
 
“Em muốn đi toilet”.
 
Mễ Tuyết nói xong liền quay người chạy ra ngoài.
 
Trong phòng VIP cũng có toilet. Mễ Tuyết không kìm được nước mắt của mình, lại không muốn Dương Thanh nhìn thấy nên mới cố tình chạy ra ngoài.
 
Lúc này, đồ ăn đã được đưa tới.
 
Dương Thanh nhìn một bàn đầy các món ngon lại không hề muốn ăn, trong lòng khó chịu không thể diễn tả thành lời.
 
Mễ Tuyết là em gái ruột của Mã Siêu, bao nhiêu năm qua phải chịu nhiều cực khổ như vậy. Anh là anh em thân thiết của Mã Siêu, với anh Mễ Tuyết cũng là em gái mình.
 
Em gái bị ức hiếp nhiều năm như vậy, sao anh trai có thể không khó chịu?
 
Gần mười phút sau, Mễ Tuyết mới quay về phòng.
 
Mặc dù trên mặt không có nước mắt, nhưng viền mắt sưng đỏ, hốc mắt ươn ướt, rõ ràng vừa mới khóc xong.
 
“Xin lỗi anh Thanh, để anh chờ lâu rồi!”
 
Mễ Tuyết lễ phép nói.
 
Dương Thanh lắc đầu: “Không nói nữa, ăn cơm đã, sắp nguội hết rồi”.
 
Nói xong, Dương Thanh đặt một chiếc bát nhỏ trước mặt Mễ Tuyết.
 
Khi thấy trong bát toàn là tôm đã được lột sạch vỏ, hai mắt Mễ Tuyết đỏ bừng, nước mắt tuôn rơi như vỡ đê, mặt mũi ướp nhẹp.
 
“Em đừng khóc, có phải anh lại nói gì sai rồi không?”
 
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.