Bạch Khánh vốn đang đọc báo nghe thấy Lưu Kỳ nói vậy, cuối cùng vẻ mặt lạnh tanh cũng hơi thay đổi.
“Gã thanh niên mà cậu nói tên là Dương Thanh sao?”
Bạch Khánh cau mày hỏi.
“Đúng, chính là Dương Thanh, trông còn rất trẻ, khoảng hai bảy hai tám tuổi”.
Lưu Kỳ vội vàng gật đầu nói.
Bạch Khánh lập tức im lặng, không biết đang suy nghĩ gì.
“Bạch Khánh, em không cần biết, giờ em chỉ có mỗi đứa em trai này là người thân thôi, nó phải chịu ấm ức lớn như vậy, anh nhất định phải giúp nó”.
Người phụ nữ trung niên chợt lo lắng khi thấy Bạch Khánh im lặng, bà ta hơi tức giận nói.
“E rằng chuyện này anh không giúp được cậu rồi”.
Bạch Khánh đột nhiên lên tiếng, vẻ mặt vẫn rất bình tĩnh.
“Cái gì? Không giúp được?”
“Bạch Khánh, rốt cuộc anh có ý gì hả?”
“Tập đoàn Tân Thảo có giá trị thị trường hơn năm mươi tỷ tệ, đem tặng nó đi đối với Vương tộc họ Tiết mà nói không hề có ảnh hưởng gì nhiều”.
“Tuy nhiên, Vương tộc họ Tiết làm như vậy lại chính là một lời cảnh cáo đối với nhà họ Bạch chúng ta, thừa dịp để chúng ta đối đầu với Dương Thanh để làm suy yếu cơ hội chiến thắng của nhà họ Bạch ở Yến Đô”.
Lưu Kỳ và người phụ nữ trung niên đều tỏ vẻ ngạc nhiên, Lưu Kỳ bất giác nói: “Anh rể, chuyện này làm sao có thể? Dương Thanh chỉ là chủ tịch một công ty ở Yến Đô mà thôi. Cậu ta có tư
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-than-o-re-chang-re-chien-than-bat-bai-chien-than/332427/chuong-1292.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.