Chương trước
Chương sau
Ầm!
 
Đột nhiên, tiếng gầm của động cơ vang lên, sau đó một chiếc Phaeton màu đen lao tới như tia chớp.
 
Dương Thanh bước từ bên trong ra, lập tức mười mấy vệ sĩ nhà họ Quan bao vây anh.
 
“Rốt cuộc anh cũng đến rồi!”
 
Thấy Dương Thanh, Quan Hân cười rộ lên, trong mắt cũng hiện lên vẻ bỡn cợt.
 
Lúc này, các vị trí đầu, tim và tứ chi của Dương Thanh đều hiện lên những điểm laser ngắm bắn.
 
Đếm sơ thì lúc anh vừa bước xuống xe, trên người anh bị hơn chục họng súng bắn tỉa nhắm vào.
 
Điều này chứng tỏ, trong góc khuất của biệt thự này còn ẩn nấp mười mấy tay súng bắn tỉa, mà tất cả các họng súng kia đều đang chĩa vào anh.
 
“Quan Duyệt đâu?”
 
Dương Thanh dường như không nhận thấy mình đang bị họng súng chĩa vào, vẻ mặt rất bình tĩnh nhìn Quan Hân.
 
Thấy Dương Thanh trấn tĩnh tự nhiên, Quân Hân đột nhiên cảm thấy rất hứng thú.
 
“Dương Thanh, anh có biết tình cảnh hiện giờ của mình không?”
 
Cô ta cười híp mắt hỏi.
 
Vẫn ngồi trên ghế nằm, không hề lo lắng Dương Thanh sẽ lao tới trước mặt cô ta.
 
Mười mấy tay súng bắn tỉa, mười mấy vệ sĩ hàng đầu của nhà họ Quan, không những thế bên cạnh cô ta còn có một cao thủ hàng đầu của nhà họ Quan bảo vệ.
 
Quan Hân không tin với đội hình mạnh như thế mà không làm gì được Dương Thanh.
 
Dương Thanh cười lạnh: “Tình cảnh gì?”
 
“Chỉ cần tôi ra lệnh mười hai tay súng bắn tỉa sẽ đồng loạt bóp cò”.
 
“Mười hai tay súng bắn tỉa, bốn người nhắm vào tứ chi của anh, bốn người nhắm vào tim anh, còn bốn người nữa sẽ bắn vào đầu anh”.
 
“Không phải anh ngây thơ nghĩ rằng mười hai tay súng bắn tỉa sẽ phạm sai lầm cùng một lúc đấy chứ?”
 
“Có thể nói, từ khi bước chân vào cái sân này, mạng sống của anh đã không thuộc về anh nữa rồi”.
 
Quan Hân ngồi dậy từ trên ghế nằm, nhìn Dương Thanh cười nói.
 
“Thả Quan Duyệt ra, tôi có thể xem như chưa có gì xảy ra”.
 
Dương Thanh vẫn không bị hù dọa, bình tĩnh nói, như thể nói đến một việc gì đó rất nhẹ nhàng.
 
“Đã đến nước này rồi mà anh vẫn còn tâm trạng lo lắng cho Quan Duyệt sao?”
 
Nụ cười trên mặt Quan Hân biến mất, trong mắt nổi lên ý giận.
 
Bởi vì từ trước tới nay cô ta luôn không chế vận mệnh của người khác, cô ta cũng rất thích nhìn thấy vẻ tuyệt vọng trên mặt bọn họ.
 
Thế nhưng bây giờ cô ta lại không nhìn thấy sự tuyệt vọng từ trên mặt Dương Thanh, có chăng chỉ là sự bình tĩnh như không.
 
Lại giống như đang giễu cợt những thứ cô ta chuẩn bị chỉ là phù du.
 
Cô ta có cảm giác bị khiêu khích.
 
“Xem ra, cô không định chủ động thả Quan Duyệt”.
 
Dương Thanh lắc đầu, trên mặt thoáng hiện lên vẻ bất đắc dĩ.
 
Anh không muốn trở mặt với người của Vương tộc, cũng không muốn nhúng tay vào chuyện của bọn họ. Nhưng người của Vương Tộc lại hết người này đến người khác tìm tới gây rắc rối cho anh.
 
Thất phu vô tội, mang ngọc mắc tội!
 
Mấy gia tộc lớn đều nghe lệnh anh, đây chính là nguồn gốc tội lỗi của anh.
 
“Dương Thanh, tôi biết mối quan hệ của anh và Quan Duyệt không bình thường, tôi dẫn nó rời khỏi bệnh viện cũng không có ý gì khác, chỉ là muốn giao dịch với anh mà thôi”.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.