Chương trước
Chương sau
“Còn hai phút nữa!”
 
“Còn một phút!”
 
“59! 58!57…”
 
Các bảo vệ vây quanh Bạch Tuấn Hào, bắt đầu đếm ngược.
 
Mỗi lần họ nói ra một con số, sắc mặt Bạch Tuấn Hào lại càng tái nhợt.
 
“Đừng đếm nữa! Tôi xin các người đừng đếm nữa! Tôi bồi thường! Bây giờ tôi lập tức chuyển khoản cho tập đoàn các người, được chưa?”
 
Rốt cuộc tinh thần của Bạch Tuấn Hào cũng sụp đổ.
 
Đến cả hai gã vệ sĩ mạnh nhất bên người đều bị đánh bại, vẫn đang nằm lăn lóc ngoài cửa tập đoàn không dậy nổi, anh ta có thể làm gì được?
 
Lúc này, Mã Siêu đã đi tới phòng làm việc của Dương Thanh.
 
“Anh Thanh!”
 
Vừa bước vào, Mã Siêu đã lên tiếng: “Lúc nãy…”
 
“Tôi biết rồi, làm tốt lắm. Ranh con này kiêu căng hống hách nhưng dù sao cũng là người của Vương tộc, giết đi sẽ gây rắc rối lớn. Bắt cậu ta bồi thường là lựa chọn không tệ”.
 
Mã Siêu chưa kịp nói gì đã bị Dương Thanh chen vào.
 
“Thì ra anh biết cả rồi!”
 
Mã Siêu cười nói.
 
Dương Thanh đẩy màn hình máy tính ra cho Mã Siêu xem, trên đó là video từ camera giám sát của sảnh lớn tầng một.
 
“Cậu tìm tôi có việc quan trọng gì không?”, Dương Thanh hỏi.
 
Mã Siêu ngừng cười, trầm giọng nói: “Anh Thanh, bên ngoài lại có tin đồn anh muốn xưng Vương ở Yến Đô. Cũng chính vì thế năm Vương tộc của Chiêu Châu đều đã phái người tới đây”.
 
Dương Thanh gật đầu: “Tôi biết rồi, còn biết có người cố tình tung tin để dụ người của Hoàng tộc và Vương tộc tới”.
 
“Nhưng mục đích thực sự của bọn họ không phải tôi, mà là Đế Thôn!”
 
Mã Siêu ngơ ngác hỏi lại: “Đế Thôn?”
 
Anh ta chưa từng nghe thấy cái tên này, vẻ mặt nghi hoặc không khác gì Dương Thanh khi mới nghe thấy lần đầu.
 
Dương Thanh kể lại truyền thuyết về Đế Thôn cho Mã Siêu.
 
Sau khi nghe xong, Mã Siêu kinh hãi nói: “Không ngờ ở Yến Đô còn có nơi thần bí như vậy. Tùy tiện chọn một cao thủ của Đế Thôn cũng có thể san bằng toàn bộ Yến Đô. Đến cả em còn không làm nổi”.
 
“Chẳng lẽ cao thủ ở đó đều mạnh như anh sao?”
 
Trong nhận thức của mã Siêu, Dương Thanh chính là người mạnh nhất, chưa từng gặp ai mạnh hơn anh.
 
Dương Thanh lắc đầu, bình tĩnh nói: “Đế Thôn đã không lộ diện trăm năm nay, e là không ai biết được cao thủ ở đó mạnh đến mức nào”.
 
“Cậu phải biết thế giới này rất rộng lớn. Có lẽ trong mắt cậu, tôi mạnh nhất, nhưng đừng quên núi cao còn có núi cao hơn. Chắc chắn sẽ có người mạnh hơn tôi, hơn nữa còn không ít”.
 
“Giống như Đế Thôn này, ai biết trên thế giới còn bao nhiêu cao thủ lợi hại chưa lộ diện nữa?”
 
“Cậu tuyệt đối không được quá tự phụ, có thể hưởng thụ cuộc sống an nhàn nhưng đừng hoang phế võ nghệ của mình”.
 
Mã Siêu lập tức cảm thấy kính nể, nghiêm túc gật đầu đáp: “Anh nói đúng, tại em thiển cẩn. Anh yên tâm, sau này em sẽ cố gắng trở nên mạnh hơn nữa”.
 
Dương Thanh gật đầu: “Sau này chúng ta không cần cố gắng trốn tránh, cũng không phải cố ý làm gì. Tất cả cứ để thuận theo tự nhiên đi”.
 
“Hoàng tộc hay Vương tộc cũng như nhau, bọn họ không trêu chọc chúng ta thì thôi. Nhưng nếu muốn đè đầu cưỡi cổ chúng ta, dù là chủ của Hoàng tộc tới chúng ta cũng không sợ”.
 
Đây chính là thái độ hiện giờ của Dương Thanh. Nếu anh thực sự nhúng tay vào chuyện của Hoàng tộc và Vương tộc, e là sẽ liên lụy tới người bên cạnh.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.