Chương trước
Chương sau
Chương 1244:
 
Anh vốn định tiếp tục giấu diếm, nhưng nghĩ tới thù oán giữa mình và Vũ Văn Bân ngày càng sâu, nếu không xử lý ngay e là anh ta sẽ còn quá đáng hơn nữa.
 
“Sau khi tiếp quản gia tộc Vũ Văn, Vũ Văn Bân không dám ngang nhiên làm gì, nhưng vẫn không ngừng giở thủ đoạn. Tôi hi vọng anh ta biết điểm dừng”.
 
Dương Thanh thật thà nói.
 
“Cái thằng trời đánh này!”
 
Vũ Văn Cao Dương rất tức giận, nghiến răng nghiến lợi nói: “Cứ tiếp tục như thế, sớm muộn gì gia tộc Vũ Văn cũng bị hủy trong tay nó”.
 
“Dương Thanh, bố muốn nhờ con một việc!”
 
Vũ Văn Cao Dương bỗng cầu khẩn nhìn anh.
 
Dương Thanh không ngờ Vũ Văn Cao Dương sẽ nhờ mình.
 
“Chỉ cần Vũ Văn Bân không động đến tôi, tôi cam đoan không làm gì anh ta”.
 
Dương Thanh đáp, coi như cho Vũ Văn Cao Dương một viên thuốc an thần.
 
Dù thế nào khi anh còn nhỏ, ông ta đã đối xử với anh rất tốt.
 
Anh không phải con ruột nhưng ông ta vẫn làm hết trách nhiệm của một người bố dượng.
 
Quan trọng nhất là ông ta đuổi anh và mẹ ra khỏi Yến Đô là vì bảo vệ hai người, ngược lại bị anh ghi hận mười mấy năm.
 
Về tình về lý, Dương Thanh đều đang nợ Vũ Văn Cao Dương.
 
“Bố không định xin con tha cho Vũ Văn Bân, bố mong con có thể làm chủ gia tộc Vũ Văn!”
 
Vũ Văn Cao Dương chân thành nói.
 
Dương Thanh cứ tưởng ông ta muốn cầu xin cho Vũ Văn Bân, không ngờ lại muốn anh trở thành chủ gia tộc Vũ Văn.
 
Rõ ràng anh đâu mang huyết thống của gia tộc Vũ Văn.
 
“Chỉ cần Vũ Văn Bân chịu hối lỗi sửa sai, tôi có thể nâng đỡ anh ta, đồng thời cam đoan chỉ cần tôi còn sống sẽ không để ai làm hại gia tộc Vũ Văn”.
 
Sau khi suy nghĩ một lúc, Dương Thanh lên tiếng đáp.
 
Đây là cách duy nhất để anh trả nợ cho Vũ Văn Cao Dương, anh đồng ý tha cho Vũ Văn Bân.
 
Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là Vũ Văn Bân cũng phải để yên cho anh.
 
Vũ Văn Cao Dương lắc đầu, phức tạp nhìn Dương Thanh: “Con thực sự cho rằng bố muốn con làm chủ gia tộc Vũ Văn chỉ là vì gia tộc thôi sao?”
 
Dương Thanh sửng sốt, lập tức im lặng. Anh thực sự đã nghĩ như vậy.
 
Với thực lực hiện giờ của anh, còn có khí thế trấn áp gia tộc, không hề thua kém gia tộc Vũ Văn.
 
Nhưng xem ra ý của Vũ Văn Cao Dương cũng không phải vì nghĩ cho gia tộc.
 
“Ông có ý gì?”
 
Dương Thanh hỏi.
 
Vũ Văn Cao Dương trầm giọng nói: “Dạo gần đây có rất nhiều người tới Yến Đô, cũng xảy ra rất nhiều chuyện, chắc con cũng biết chứ?”
 
Dương Thanh gật đầu: “Trong năm Vương tộc, người của các Vương tộc họ Tiết, Tào, Bạch, Quan đều đã xuất hiện. Có lẽ còn người của Hoàng tộc khác đã đến nhưng tôi chưa biết”.
 
Chỉ cần người khác không trêu chọc Dương Thanh và những chuyện liên quan đến anh, anh sẽ không để ý.
 
Vậy nên cũng không điều tra xem người của Hoàng tộc và Vương tộc nào đã tới Yến Đô.
 
Vũ Văn Cao Dương nói tiếp: “Trước kia Hoàng tộc và Vương tộc vẫn sẽ phát triển sản nghiệp của mình ở Yến Đô, nhưng đều làm trong thầm lặng. Chưa từng có gia tộc nào dám gióng trống khua chiêng dẫn người tới Yến Đô, con có biết vì sao không?”
 
Lúc trước để lấy lòng tin của Dương Thanh, Quỷ Kiến Sầu đã kể rất nhiều chuyện bí mật.
 
Dương Thanh đương nhiên biết rõ, lên tiếng đáp: “Bởi vì người kia từng lập ra một quy định, trừ phi Yến Đô lại xuất hiện một vị Vương, nếu không dòng chính của Hoàng tộc và Vương tộc không được phép đặt chân tới Yến Đô”.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.