Chương trước
Chương sau
Chương 1242:
 
“Vua Súng bị thất bại, e là hắn vẫn sẽ tìm cơ hội ra tay với anh”.
 
Dương Thanh híp mắt lại: “Tôi chỉ lo hắn ta không dám làm gì tôi”.
 
Đúng lúc này, cửa phòng cấp cứu bỗng nhiên mở ra.
 
“Lấy đạn ra rồi, may mà không bị thương đến nội tạng, cũng không ảnh hưởng đến xương cốt. Cô bé này rất may mắn”.
 
Ngải Lâm ra ngoài trước tiên nói với Dương Thanh: “Người không sao, cậu yên tâm đi!”
 
Hôm nay đúng ngày Ngải Lâm đi làm nên tự mình làm phẫu thuật cho Quan Duyệt luôn.
 
Nghe thấy thế, Dương Thanh mới hết lo.
 
“Cảm ơn chị Lâm!”
 
Dương Thanh cảm kích nói.
 
Dù sao Quan Duyệt cũng chắn đạn cho anh nên mới bị thương.
 
Mặc kệ khi đó anh có tránh được hay không, Quan Duyệt làm vậy chứng tỏ cô ta rất lương thiện.
 
Một dòng chính của Vương tộc đi tới đâu cũng được người người tôn kính lại làm được như vậy quả thực không dễ dàng.
 
“Anh Thanh, thực lực của cô ấy cũng không tồi. Cô ấy muốn bái anh làm thầy như vậy, hay anh nhận luôn đi?”
 
Trong phòng bệnh, Mã Siêu đã biết chuyện về Quan Duyệt. Anh ta rất tán thưởng cô gái này.
 
Dương Thanh thở dài, vốn không muốn nhúng tay vào chuyện của Quan Duyệt.
 
Dù sao Quan Duyệt cũng là cháu gái của Quan Vương. Lão ta muốn gả Quan Duyệt cho Hoàng tộc, anh mà nhúng tay vào sẽ đắc tội với cả hai nhà đó.
 
Hiện giờ anh đã gây hấn với nhà họ Tào và nhà họ Tiết, nếu còn đắc tội thêm một Vương tộc và Hoàng tộc, vậy chính là đắc tội với bốn gia tộc đỉnh cao rồi.
 
Cả Chiêu Châu tính cả Hoàng tộc và Vương tộc mới có chín nhà, Dương Thanh đắc tội với bốn nhà một lần. Có lẽ trên đời này không còn người thứ hai như anh.
 
“Quan Duyệt đỡ đạn thay tôi, bây giờ có muốn từ chối nhận đồ đệ cũng không được nữa rồi”.
 
Dương Thanh bất lực nói.
 
Mã Siêu biết rõ anh là người coi trọng tình nghĩa, không hề bất ngờ với câu trả lời này.
 
“Anh Thanh, em nhớ anh từng nói một câu rất hay”.
 
Mã Siêu bỗng nghiêm mặt nói: “Anh nói chiến sĩ của biên giới phía Bắc chúng ta làm việc không cần biết đúng sai, chỉ cần không thẹn với lòng mình!”
 
“Em thấy bây giờ anh đang rất mâu thuẫn. Có nhiều chuyện rõ ràng anh biết nên làm gì nhưng lại lo nghĩ quá nhiều, tay chân bị gò bó”.
 
“Tuy anh đã rời khỏi biên giới phía Bắc nhưng chỉ cần anh nói một câu, có ai dám không nghe?”
 
“Vương tộc Hoàng tộc gì đó, trước mặt chiến sĩ của biên giới phía Bắc cũng chẳng là cái thá gì?”
 
Nghe Mã Siêu nói thế, Dương Thanh bỗng cảm thấy nhiệt huyết dâng trào.
 
“Sư phụ!”
 
Đúng lúc này, Quan Duyệt tỉnh lại, vừa mở mắt ra liền gọi sư phụ.
 
Bấy giờ Dương Thanh mới lấy lại tinh thần, đi lên xem thử. Thấy dáng vẻ yếu ớt của cô ta, anh rất áy náy.
 
“Bác sĩ nói vết thương của em không nặng, đạn không tổn thương tới nội tạng và xương cốt của em. Dưỡng bệnh một thời gian là có thể hoàn toàn hồi phục”.
 
Dương Thanh vội vàng nói cho Quan Duyệt nghe lời chẩn đoán của bác sĩ.
 
Quan Duyệt nở nụ cười tươi rói: “Sư phụ, em không lừa anh đúng không? Em cũng có chút tác dụng, ít nhất có thể đỡ đạn cho anh”.
 
Dương Thanh trừng mắt nhìn cô ta: “Lúc nào rồi còn có tâm trạng đùa giỡn? Em không sợ đỡ đạn cho tôi sẽ đi đời nhà ma à?”
 
Quan Duyệt cười lắc đầu nói: “Không sợ! Nghe nói con gái thích cười đều rất may mắn, em rất thích cười nên số cũng may. Anh xem đi, đạn xuyên qua lưng em mà không hề tổn hại tới nội tạng và xương cốt”.
 
Mã Siêu cũng cười nói: “Cô bé này thật thú vị. Nếu em bái anh Thanh làm sư phụ chắc sẽ rất náo nhiệt”.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.