Như vậy anh cũng đã đạt mục đích rồi.
“Đúng rồi, có chuyện này tôi thấy nhất định phải nói cho ông biết”.
Dương Thanh bỗng nói, sau đó ghé sát tai Tôn Húc thì thầm: “Ông có biết tại sao Tam vương tử Tiết Nguyên Bá của Vương tộc họ Tiết rời đi không?”
Thân thể Tôn Húc bỗng run lên, vẻ mặt khó tìn nhìn Dương Thanh, trong lòng đột nhiên xuất hiện một suy đoán táo bạo.
Lần trước Tiết Nguyên Bá mời các gia tộc đến khách sạn Đế Đô tham dự tiệc chúc mừng.
Nhưng kết quả Tiết Nguyên Bá không hề đến mà Dương Thanh lại xuất hiện.
Nếu không phải người nhà họ Tào đến Yến Đô kịp thời sợ là toàn bộ Yến Đô đã do Dương Thanh làm chủ rồi.
Lẽ nào lần trước Tiết Nguyên Bá rời đi không phải vì nhà họ Tiết xảy ra việc đột xuất mà là vì Dương Thanh?
Tôn Húc càng nghĩ càng thấy sợ.
Nếu đúng vậy chứng tỏ ông ta đã xem thường Dương Thanh, toàn bộ ông lớn đứng đầu Yến Đô đều xem thường Dương Thanh.
Một người có thể ép buộc người thừa kế Vương tộc rời đi, còn chưa đủ giải thích mọi việc sao?
Tuy Tôn Húc nhát gan sợ phiền phức, là kẻ gió chiều nào theo chiều đó nhưng có thể làm chủ nhà họ Tôn thì không phải là kẻ ngốc.
Qua mấy lời vừa rồi của Dương Thanh, ông ta đã hiểu rõ rất nhiều chuyện.
“Chúng ta đi!”
Dương Thanh không nói tiếp nữa, chỉ một câu hỏi ngược cũng đủ khiến Tôn Húc không ngừng suy đoán.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-than-o-re-chang-re-chien-than-bat-bai-chien-than/332309/chuong-1174.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.