Nếu không có ý chí chống đỡ thì cô đã ngã xuống từ lâu rồi.
“Hạ Hà, chị nói rồi em trốn không thoát đâu”.
Tôn Chí Kiều cười ha ha nói, sau đó ra lệnh cho hai vệ sĩ bên cạnh: “Phá cửa cho tôi!”
“Ầm!”
Một tiếng vang thật lớn, Hạ Hà trốn sau cánh cửa phòng ngã phịch xuống đất.
Tôn Chí Kiều dẫn theo hai vệ sĩ bước vào.
Lúc này cả người Hạ Hà run cầm cập đang đứng trong góc, thấy Tôn Chí Kiều xuất hiện trong lòng càng thêm khủng hoảng.
“Sếp Tôn, tôi xin cô tha cho tôi được không?”
Hà Hạ khóc lóc cầu xin.
Hạ Hà bị ép đến góc tường, vẻ mặt khẩn khoản van nài.
Lúc này đầu óc cô ta lại choáng váng, cảm thấy hai chân đứng không vững.
Nếu không phải sau lưng là vách tường thì cô ta đã ngã xuống rồi.
Tôn Chí Kiều cười lạnh: “Tôi chưa bao giờ buông tha cho người phụ nữ mà mình nhìn trúng”.
Dứt lời, Tôn Chí Kiều phất tay ra lệnh cho hai vệ sĩ bên cạnh: “Dẫn đi!”
Hai vệ sĩ vội vàng bước lên kẹp chặt tay Hạ Hà, lôi cô ta đi.
Hạ Hà không còn chút sức phản kháng nào, bị đưa đến một căn phòng dành cho tổng thống trên tầng cao nhất của Nam Tương Viên.
“Sếp Tôn, tôi cầu xin cô tha cho tôi được không? Chỉ cần cô có thể tha cho tôi, cô bảo tôi làm gì cũng được”.
Hạ Hà ngã lên chiếc giường lớn mềm mại, không còn sức lực để đứng lên, khổ sở cầu xin.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-than-o-re-chang-re-chien-than-bat-bai-chien-than/332300/chuong-1165.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.