Chương trước
Chương sau
Tôn Chí Kiều khẽ cười: “Cô đừng vội, chúng ta ăn cơm trước đã”.
 
Dứt lời, cô ta vỗ tay một cái, Vương Kiến Hồng đi vào: “Sếp Tôn có gì dặn dò?”
 
Tôn Chí Kiều lạnh lùng nói: “Dọn món lên đi!”
 
“Vâng!”
 
Vương Chí Hồng đáp, bật bộ đàm ra lệnh.
 
Chẳng mấy chốc, cửa phòng lại bị mở ra, nhân viên phục vụ mang món ăn vào.
 
“Hạ Hà, cô thử món này đi, xem có hợp khẩu vị không”.
 
Tôn Chí Kiều vô cùng nhiệt tình.
 
Đến cả Ngô Thiên Hữu cũng không được đối xử như vậy, bị Tôn Chí Kiều tùy ý mắng chửi.
 
Hạ Hà nghe theo nếm thử vài món, gật đầu nói: “Mấy món này rất ngon, có hương vị của quê nhà”.
 
Tôn Chí Kiều cười nói: “Cả bàn này đều là món ăn của quê nhà cô, đến cả đầu bếp cũng được mời từ quê nhà cô tới”.
 
“Chị họ đối xử với Hạ Hà tốt thật đấy!”
 
Ngô Thiên Hữu hâm mộ nói.
 
“Đương nhiên, mày không thấy tao với Hạ Hà có quan hệ gì à?”
 
Tôn Chí Kiều hiếm khi mỉm cười cưới Ngô Thiên Hữu.
 
Ngô Thiên Hữu thấy kinh hãi, tranh thủ cơ hội nói tiếp: “Hạ Hà, trước kia tôi đã làm nhiều chuyện có lỗi với cô. Nhưng tôi biết sai rồi, tôi xin kính cô một ly này, coi như tạ tội”.
 
Nói xong, anh ta cầm một ly rượu lớn, một hơi uống cạn.
 
Tôn Chí Kiều hừ lạnh: “Mày làm nhiều chuyện có lỗi với Hạ Hà như vậy, chỉ uống một ly rượu đã đòi cô ấy tha thứ cho mày à?”
 
Ngô Thiên Hữu cuống quýt nói: “Đương nhiên không được, ít nhất cũng phải ba ly!”
 
“Hạ Hà, tôi xin cạn trước để tạ tội!”
 
Ngô Thiên Hữu lại nâng ly uống hết.
 
Liên tục uống hai ly rượu, mặt mũi anh ta đã đỏ bừng.
 
Hạ Hà biết trước kia Ngô Thiên Hữu uống chút rượu vào sẽ đau dạ dày ngất xỉu. Cô ta sợ xảy ra chuyện, vội vàng ngăn anh ta uống tiếp ly thứ ba: “Đủ rồi!”
 
Vương Chí Hồng đáp, bật bộ đàm ra lệnh.
 
Chẳng mấy chốc, cửa phòng lại bị mở ra, nhân viên phục vụ mang món ăn vào.
 
“Hạ Hà, cô thử món này đi, xem có hợp khẩu vị không”.
 
Tôn Chí Kiều vô cùng nhiệt tình.
 
Đến cả Ngô Thiên Hữu cũng không được đối xử như vậy, bị Tôn Chí Kiều tùy ý mắng chửi.
 
Hạ Hà nghe theo nếm thử vài món, gật đầu nói: “Mấy món này rất ngon, có hương vị của quê nhà”.
 
Tôn Chí Kiều cười nói: “Cả bàn này đều là món ăn của quê nhà cô, đến cả đầu bếp cũng được mời từ quê nhà cô tới”.
 
“Chị họ đối xử với Hạ Hà tốt thật đấy!”
 
Ngô Thiên Hữu hâm mộ nói.
 
“Đương nhiên, mày không thấy tao với Hạ Hà có quan hệ gì à?”
 
Tôn Chí Kiều hiếm khi mỉm cười cưới Ngô Thiên Hữu.
 
Ngô Thiên Hữu thấy kinh hãi, tranh thủ cơ hội nói tiếp: “Hạ Hà, trước kia tôi đã làm nhiều chuyện có lỗi với cô. Nhưng tôi biết sai rồi, tôi xin kính cô một ly này, coi như tạ tội”.
 
Nói xong, anh ta cầm một ly rượu lớn, một hơi uống cạn.
 
Tôn Chí Kiều hừ lạnh: “Mày làm nhiều chuyện có lỗi với Hạ Hà như vậy, chỉ uống một ly rượu đã đòi cô ấy tha thứ cho mày à?”
 
Ngô Thiên Hữu cuống quýt nói: “Đương nhiên không được, ít nhất cũng phải ba ly!”
 
“Hạ Hà, tôi xin cạn trước để tạ tội!”
 
Ngô Thiên Hữu lại nâng ly uống hết.
 
Liên tục uống hai ly rượu, mặt mũi anh ta đã đỏ bừng.
 
Hạ Hà biết trước kia Ngô Thiên Hữu uống chút rượu vào sẽ đau dạ dày ngất xỉu. Cô ta sợ xảy ra chuyện, vội vàng ngăn anh ta uống tiếp ly thứ ba: “Đủ rồi!”
 
“Chỉ cần sau này anh đừng làm phiền tôi, cũng đừng gây sự với Dương Thanh, tôi sẽ tha thứ cho anh”.
 
Ngô Thiên Hữu nổi giận nhưng có Tôn Chí Kiều ở đây, anh ta không dám tỏ thái độ, chỉ có thể nói: “Cô yên tâm, sau này tôi tuyệt đối sẽ không làm phiền cô, cũng không gây sự với Dương Thanh”.
 
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.