“Thích là tốt rồi. Lại đây nào, để bà đeo cho cháu”.
Diệp Mạn vui vẻ nói.
Mặc dù Tiêu Tiêu rất thích nhưng Tần Thanh Tâm vẫn luôn dạy cô bé không được tùy tiện nhận quà của người khác.
Cô bé trông mong nhìn mẹ mình.
Tần Thanh Tâm cũng hơi do dự. Cô biết rõ vòng tay này có giá trị không nhỏ. Dù cô đã biết quan hệ của mình với Diệp Mạn nhưng hai người vẫn chưa nhận nhau.
Bây giờ mà nhận chiếc vòng tay đắt giá này hình như không hay lắm.
Trong lúc cô đang do dự, Dương Thanh đã lên tiếng: “Tiêu Tiêu, bà ngoại không phải người ngoài. Trừ bố mẹ, dì nhỏ và ông ngoại, bà ngoại cũng là người thân của con”.
“Nếu thích vòng tay thì cứ để bà ngoại đeo cho”.
Tần Thanh Tâm cũng cố nén nước mắt.
Dương Thanh cười nói: “Tiêu Tiêu mau gọi bà ngoại đi con!”
“Bà ngoại!”
Tiêu Tiêu ngoan ngoãn gọi Diệp Mạn một tiếng.
“Ơi!”
Diệp Mạn vội đáp, cảm thấy lòng mình mềm nhũn, lau nước mắt nức nở nói: “Cháu ngoại của bà mau lại đây để bà xem nào”.
Tiêu Tiêu hơi lạ người, thấy bố nhìn mình khích lệ mới đi tới chỗ Diệp Mạn.
“Bà ngoại đẹp quá, còn đẹp hơn cả bà ngoại đã đi về phương xa của cháu”.
Tiêu Tiêu đứng trước mặt Diệp Mạn, thành thật nói.
Diệp Mạn nghe Tiêu Tiêu nói thế lại càng kích động, lại sợ mình quá nhiệt tình sẽ dọa Tiêu Tiêu.
Bà ta giơ tay ra, cẩn thận nắm lấy bàn tay nhỏ bé
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-than-o-re-chang-re-chien-than-bat-bai-chien-than/332291/chuong-1156.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.