Trần Anh Hào nói: “Sau khi rời khỏi phòng riêng, cậu Thanh đi ra ngoài luôn, cũng không cầm bất cứ thứ gì”.
“Càng không thể lấy đi chai rượu trị giá một triệu được”.
Cung Chính vốn đã tin Dương Thanh không phải kẻ trộm, giờ thấy Trần Anh Hào lấy chứng cứ ra, rốt cuộc ông ta cũng thở phào nhẹ nhõm.
“Cậu Thanh, chứng cứ mà sếp Trần đưa ra đã cho thấy cậu không lấy trộm rượu, nếu không còn chuyện gì thì tôi đi trước đây”.
Cung Chính nói rồi khoát tay: “Về thôi!”
“Đội trưởng Cung, ông vẫn chưa bắt Dương Thanh mà, sao ông có thể đi được chứ?”
Thấy Cung Chính sắp đi, Liễu Mi cuống cả lên, vội kéo ông ta lại.
Cung Chính lập tức nhướng mày: “Sếp Trần đã đưa ra chứng cứ đủ để chứng minh rằng cậu Thanh không trộm rượu”.
“Tốt xấu gì cô cũng là người của công chúng, thế mà vẫn dám báo án giả à?”
“Cô tưởng tôi không dám bắt cô ư?”
Liễu Mi cắn răng: “Tôi không báo án giả, nếu Dương Thanh không trộm rượu, tại sao hóa đơn tối qua lại cao như thế chứ?”
“Cho dù Dương Thanh không trộm rượu, anh ta có quen biết với tổng giám đốc Hào, chắc chắn Dương Thanh đã bảo anh ta tính thêm một triệu cho chúng tôi”.
Bây giờ Liễu Mi chỉ muốn khiến Dương Thanh thân bại danh liệt, không quan tâm đến bất cứ chuyện gì nữa.
“Tối qua các người gọi bao nhiêu rượu ngon mà cũng không nhớ à?”
Trần Anh Hào lạnh lùng nói: “Tôi sợ các người sẽ quỵt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-than-o-re-chang-re-chien-than-bat-bai-chien-than/332240/chuong-1105.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.