Chương trước
Chương sau
“Ngô Thiên Hữu anh quá đáng lắm!”
 
Hạ Hà giận run người.
 
Có thể khiến một cô gái hiền lành tức giận thành bộ dạng này, có thể tưởng tượng được Hạ Hà giận đến mức nào.
 
“Hạ Hà, cô cũng đừng trách anh Thiên Hữu nói chuyện khó nghe, vì sự thật là vậy mà!”
 
Người phụ nữ ngồi bên cạnh Ngô Thiên Hữu cười ha ha nói: “Làm người phải tự biết mình, chúng ta đều là diễn viên của bộ phim mới, tuy bây giờ vẫn chưa nổi tiếng lắm nhưng đợi sau khi bộ phim này được công chiếu, thì độ hot của chúng sẽ tăng vọt”.
 
“Độ hot tăng vọt có nghĩa là tiền cát-xê tăng vọt. Dù gì cô cũng là đồng nghiệp trong đoàn phim chúng ta, nếu có tìm bạn trai cũng phải tìm người tử tế một chút chứ?”
 
Một cô gái khác cũng hùa theo: “Đúng đấy, ví dụ người đàn ông như anh Thiên Hữu đây, không chỉ có tài diễn xuất mà còn có gia thế hùng hậu”.
 
“Anh chàng bên cạnh cô là hàng gì thế? Cả người cộng lại sợ chưa được một nghìn nữa đúng không?”
 
“Tiệm ăn nhà họ Trần là nhà hàng đứng đầu Yến Đô, người bình thường hoàn toàn không có tư cách vào đây. Anh Thiên Hữu đồng ý để chúng ăn xong sẽ cho cô gói thức ăn thừa mang về cho bạn trai cô, đây cũng là coi trọng anh ta đấy, cô biết không?”
 
Đám diễn viên trong phòng lần lượt chế giễu Dương Thanh.
 
“Câm miệng!”
 
Rốt cuộc Hạ Hà cũng nổi nóng, quát một tiếng.
 
Lập tức cả căn phòng im lặng như tờ. Không ai ngờ Hạ Hà sẽ nổi giận như vậy.
 
Bởi vì Hạ Hà là diễn viên mới, hơn nữa còn không phải là diễn viên được đào tạo bài bản, nhưng lại được làm nữ phụ trong đoàn phim. Bây giờ phim này nổi tiếng là nhờ Hạ Hà.
 
Mọi người ở đây ai cũng biết rõ việc này nhưng chẳng ai muốn thừa nhận.
 
Mấy tháng này, Hạ Hà luôn là một chú cừu nhỏ, tuy là nữ phụ nhưng chẳng có mấy ai xem trọng cô ta.
 
Về phần Hạ Hà, cô ta vẫn luôn đóng vai chú cừu nhỏ nhẫn nhục chịu đựng, chưa bao giờ tức giận với ai.
 
“Ngô Thiên Hữu anh đúng là đồ đê tiện, vô liêm sỉ!”
 
Hạ Hà căm tức đỏ mắt quát Ngô Thiên Hữu: “Rõ ràng là anh nói muốn mời bạn trai tôi ăn cơm, còn nói anh biết sai rồi, muốn xin lỗi bạn trai tôi”.
 
“Nhưng không ngờ anh lại là kẻ đê hèn như vậy. Tôi nói cho anh biết dù đời này tôi không kết hôn cũng không bao giờ để mắt đến anh!”
 
Sau khi Hạ Hà nổi nóng với Ngô Thiên Hữu xong, lại tức giận đùng đùng liếc mắt nhìn những người khác trong phòng: “Còn các người nữa, những ngày sống trong đoàn phim, tôi luôn nghe theo các người, nhưng chưa từng nhận được chút chân thành nào từ các người”.
 
“Các người thật sự nghĩ rằng người thành thật rất dễ bắt nạt sao? Tôi không dễ bắt nạt đâu, mà chỉ là không muốn so đo với các người mà thôi!”
 
“Hôm nay sẵn ở đây tôi nói luôn, sau này chớ dại mà bắt nạt tôi, nếu không tôi sẽ không bỏ qua đâu!”
 
“Tốt nhất các người hãy trù ẻo tôi đừng bao giờ nổi tiếng được đi!”
 
Nói xong Hạ Hà nắm tay Dương Thanh: “Dương Thanh, chúng ta đi!”
 
Dương Thanh cười gượng. Thật ra anh không có ý muốn so đo với mấy người trong đoàn phim kia. Nếu gà chó gì cũng phải để anh tới xử lý thì liệu anh có thể sống nổi một ngày không?
 
Có điều khí thế hung hăng và mấy lời nói lúc nãy của Hạ Hà vô cùng mạnh mẽ, khiến Dương Thanh rất tán thưởng.
 
Cũng chỉ có như vậy mới khiến những người khác biết được Hạ Hà không phải là người dễ bắt nạt, nếu không cô ta thật sự không thích hợp với giới giải trí này.
 
Bây giờ cô ta chỉ qua lại với một số diễn viên ít tên tuổi, sau này khi cô ta nổi tiếng rồi, sợ rằng sẽ gặp phải những người mưu mô và xấu xa hơn.
 
“Hạ Hà, chờ chút!”
 
Thấy Hạ Hà nắm tay Dương Thanh muốn bỏ đi, Ngô Thiên Hữu vội đứng dậy hô lên.
 
Hạ Hà cau mày nhìn Ngô Thiên Hữu nói: “Anh còn muốn giở trò gì nữa?”
 
Ngô Thiên Hữu cười gượng: “Hạ Hà em cần gì phải vậy? Dù sao mọi người cũng làm chung một đoàn phim, chúng ta còn phải làm việc chung với nhau mấy tháng nữa đấy”.
 
“Anh chỉ là nói đùa với Dương Thanh thôi. Anh ta là bạn trai của em, sao tại có thể để anh ta ăn thức thừa được chứ?”
 
Ngô Thiên Hữu nói xong, còn rất nhiệt tình bước lên kéo cánh tay Dương Thanh: “Người anh em, lúc nãy là lỗi của tôi, không nên đùa quá lố như vậy”.
 
“Anh rộng lượng bỏ qua cho tôi lần này đi được không?”
 
Ngô Thiên Hữu nói xong liền bưng một ly rượu vang để trên bàn lên uống một hơi cạn sạch.
 
“Ly rượu này coi như tôi xin lỗi anh, anh chấp nhận chứ?”
 
Dương Thành nhìn khuôn mặt tươi cười của Ngô Thiên Hữu, khóe miệng lộ ra nụ cười đầy ẩn ý: “Có tha thứ hay không, tôi không thể quyết định, phải hỏi ý kiến của bạn gái tôi mới được!”
 
Nghe vậy Ngô Thiên Hữu ngẩn người, nhưng rất nhanh đã hiểu được ý của Dương Thanh.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.