Chương trước
Chương sau
“Thích Quyên! Đặng Tiểu Bội!”
 
Cung Chính đọc báo cáo điều tra cậu Vương đưa, lạnh lùng nhìn người thân nạn nhân.
 
Khi ông ta gọi tên hai người này, hai người phụ nữ trung niên lập tức hoảng sợ.
 
Bọn họ chính là vợ của người chết.
 
Tài khoản của bọn họ đều đột nhiên có thêm một trăm nghìn.
 
“Các người còn muốn nói gì nữa không?”
 
Cung Chính cả giận nói.
 
“Anh cảnh sát, tôi sai rồi. Tôi biết sai rồi, tôi sẽ khai hết!”
 
“Tôi cũng biết sai rồi, tôi cũng sẽ khai hết!”
 
Cả hai lập tức gào khóc cầu xin.
 
“Dẫn bọn họ đi!”
 
Cung Chính vung tay ra lệnh.
 
Mấy người cảnh sát lập tức tiến lên.
 
Đúng lúc này, một công nhân mặc quần áo lao động bỗng lao tới hai người phụ nữ kia.
 
Trong tay ông ta còn cầm một lưỡi dao sáng loáng đâm thẳng vào tim bọn họ.
 
Không ai nghĩ tới cảnh tượng xảy ra bất thình lình này, ngay cả Dương Thanh cũng ngạc nhiên.
 
Thấy con dao găm trên tay tên sát thủ sắp đâm vào tim người phụ nữ trung niên, Dương Thanh không ngần ngại giật lấy khẩu súng lục từ tay Cung Chính.
 
“Pằng!”
 
Tiếng súng chát chúa bỗng vang lên, cổ tay của tên sát thủ bị viên đạn xuyên thủng.
 
“A!”
 
Tên sát thủ gào lên đau đớn, cây dao găm đã rớt xuống đất, cổ tay cũng trúng đạn, gã ta muốn giết người diệt khẩu cũng không còn cơ hội.
 
Gã ta xoay người định bỏ chạy.
 
“Pằng! Pằng!”
 
Ngay sau đó, hai tiếng súng liên tiếp vang lên, viên đạn găm chính xác vào chân tên sát thủ.
 
Từ lúc tên sát thủ nổi lên ý định giết người cho đến khi Dương Thanh đoạt súng bắn gã ta, mọi thứ chỉ diễn ra trong tích tắc.
 
Cho đến lúc tên sát thủ ngã trên mặt đất mọi người mới hoàn hồn lại.
 
Ngay khi tiếng súng vang lên, Mã Siêu đã lao ra ngoài.
 
“Cạch” một cái, quai hàm của tên sát thủ bị cạy ra, Mã Siêu lấy một túi thuốc độc từ trong miệng tên sát thủ ra: “Trong miệng gã ta có độc, là một con cá lớn!
 
Vài cảnh sát lao tới, đè tên sát thủ xuống đất, còng tay lại. Tên sát thủ không còn đường thoát thân, hai mắt trợn trừng dữ tợn.
 
“Là sát thủ của Địa Ngục Môn!”
 
Mã Siêu đi tới bên cạnh Dương Thanh nói.
 
Khi Cung Chính ở bên cạnh nghe được ba chữ “Địa Ngục Môn” sắc mặt tái mét, khó tin nói: “Sao có thể?”
 
Địa Ngục Môn là tổ chức sát thủ nổi tiếng quốc tế. Thực lực sát thủ của bọn họ cực kỳ mạnh, ngay cả một số nhân vật nổi tiếng của nước ngoài cũng dám giết.
 
Quan trọng nhất là sát thủ của Địa Ngục Môn rất bí ẩn, gần như chưa từng thất thủ, dù có bắt được cũng chỉ để lại cái xác.
 
Mã Siêu cũng không trả lời Cung Chính mà nói với Dương Thanh: “Thứ hạng của sát thủ này ở Địa Ngục Môn hẳn là khá cao, phỏng chừng nằm trong top 20!”
 
Lúc tên sát thủ kia thấy Mã Siêu nhận ra gã ta, trong mắt tràn đầy kinh ngạc, dường như không ngờ ở đây lại có người nhận ra mình.
 
Càng khiến gã ta khiếp sợ hơn là Mã Siêu không chỉ nhận ra gã ta mà còn biết được thực lực của gã ta nằm trong top 20 ở Địa Ngục Môn nữa.
 
“Rốt cuộc các người là ai?”
 
Sát thủ nghiến răng nghiến lợi hỏi Dương Thanh và Mã Siêu.
 
Với thực lực của gã ta, vừa rồi có thể dễ dàng giết chết vợ của hai người đã chết kia nhưng nào ngờ lại gặp phải Dương Thanh.
 
Khả năng bắn súng chính xác và tốc độ phản ứng của Dương Thanh vượt xa người thường.
 
Hơn nữa còn có Mã Siêu, chỉ chớp mắt đã nhận ra gã ta là sát thủ của Địa Ngục Môn càng khiến gã ta sốc hơn.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.