Dương Thanh đột nhiên nói.
Tuy Lạc Bân không hiểu nhưng vẫn lập tức đồng ý.
Đúng lúc này, chuông điện thoại của Lạc Bân lại reo lên. Lúc hai người nói chuyện chuông đã kêu rất nhiều lần nhưng đều bị Lạc Bân tắt máy.
“Ông nghe máy đi”, Dương Thanh nói.
Bấy giờ Lạc Bân mới vội vàng bắt máy, nhưng mới nghe được vài câu đã hốt hoảng hỏi: “Cậu nói cái gì? Có người ngã chết ở công trường? Còn là hai người sao?”
Dương Thanh vốn đang vui vẻ nghe vậy lập tức sa sầm mặt.
Vừa nãy anh còn căn dặn Lạc Bân phải đặt an toàn lên hàng đầu, công trường liền xảy ra chuyện, hơn nữa còn chết tận hai người.
“Lập tức xử lý hiện trường thật tốt, gọi người đáng tin phong tỏa hiện trường ngay cho tôi!”
“Cái gì? Phóng viên đài truyền hình tới rồi á?”
“Sao lại như vậy? Không phải anh nói sự cố mới xảy ra năm phút trước à? Sao phóng viên lại biết nhanh như vậy?”
Lạc Bân kinh hãi, cảm thấy rất đáng nghi, lập tức nói: “Nhất định phải phong tỏa hiện trường, không được để bất kỳ phóng viên nào đi vào!”
Dặn dò xong xuôi, ông ta lập tức cúp máy.
“Chủ tịch…”
Lạc Bân đang định giải thích đã bị Dương Thanh nói chen vào: “Tôi biết rồi, đừng nhiều lời nữa. Mau tới công trường đi, tôi đi với ông!”
Trên đường đi, Lạc Bân trầm giọng nói: “Chuyện này chắc chắn có vấn đề. Sự cố mới xảy ra năm phút, phóng viên của đài truyền hình đã chạy tới, rất không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-than-o-re-chang-re-chien-than-bat-bai-chien-than/332205/chuong-1070.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.