Chương trước
Chương sau
“Người nhà họ Tôn đông như vậy mà không dám động tới một thằng nhóc, cậu còn dám nói mình thuộc tám gia tộc đứng đầu Yến Đô?”
 
Long Đằng tiếp tục vung tay lên tát.
 
Khóe miệng Tôn Húc be bét máu, chỉ có thể cam chịu bị sỉ nhục trước mặt mọi người.
 
“Gia tộc Vũ Văn lên đối phó cậu ta đi!”
 
Long Đằng bỗng nhìn sang Vũ Văn Bân, lạnh giọng nói.
 
Vũ Văn Bân lập tức run lên, cười giả lả: “Ông chủ Long, thực lực của Dương Thanh quá khủng bố. Tôi đề nghị…”
 
“Bốp!”
 
Anh ta chưa nói hết câu đã bị Long Đằng vả mặt: “Tôi bảo các người đối phó cậu ta, không phải bảo các người đề nghị với tôi!”
 
“Nhưng…”
 
Vũ Văn Bân vừa mới mở mồm ra đã bị ăn vả tiếp. Long Đằng quát: “Nhưng nhị cái gì? Nói mau, gia tộc Vũ Văn các người có định đối phó Dương Thanh không?”
 
Vũ Văn bân còn định mượn sức nhà họ Long giải quyết Dương Thanh hoàn toàn tuyệt vọng.
 
Anh ta đã thấy cao thủ hàng đầu nhà họ Tào cũng bị Dương Thanh đánh bại.
 
Gia tộc Vũ Văn có ai đấu lại được Dương Thanh?
 
Nhưng anh ta cũng không dám đắc tội Long Đằng, chỉ có thể ngậm miệng.
 
“Nhà họ Tống!”
 
Long Đằng lại nhìn về nhà họ Tống: “Các người đối phó Dương Thanh đi!”
 
Tống Thanh Sơn lập tức cúi đầu, không dám lên tiếng.
 
“Bốp!”
 
Long Đằng tát bay lão ta, giận dữ quát: “Vô dụng!”
 
“Nhà họ Lâm!”
 
“Nhà họ Điền!”
 
“Nhà họ Diệp!”
 
Mỗi lần Long Đằng gọi tên một gia tộc, chủ gia tộc đó đều cuống quít cúi đầu, không dám nói lời nào.
 
“Vô dụng!”
 
Long Đằng cả giận rống lên: “Các người đều là một lũ vô dụng!”
 
 
 
“Luôn mồm đòi giết Dương Thanh nhưng không một ai dám ra tay”.
 
“Các người thực sự coi tôi là đồ ngu à?”
 
“Muốn lợi dụng tôi giúp các người dọn chướng ngại vật sao? To gan quá nhỉ?”
 
“Tôi tuyên bố từ hôm nay trở đi, nhà họ Long liên thủ với cậu Thanh tuyên chiến với các người!”
 
Nghe thấy thế, người của bảy gia tộc đều trố mắt nhìn.
 
“Không biết cậu Thanh có đồng ý hợp tác với nhà họ Long hay không?”
 
Vừa rồi Long Đằng còn hống hách đòi lấy mạng Dương Thanh, bây giờ lại đi tới khiêm tốn hỏi.
 
Thấy cảnh tượng này, tất cả đều sợ ngây người.
 
“Xong đời rồi!”
 
Tôn Húc chỉ cảm thấy sống lưng rét lạnh, chân mềm nhũn ngồi bệt xuống.
 
Mặt mũi Vũ Văn Bân tái mét, không thể tin Dương Thanh đánh Long Đằng xong, Long Đằng lại muốn liên thủ với Dương Thanh đối phó các gia tộc khác.
 
Chủ các gia tộc còn lại cũng chết sững người.
 
Dương Thanh cong môi cười đáp: “Ông chủ Long đã muốn liên thủ với tôi, tôi nhất định sẽ không làm ông thất vọng!”
 
“Ha ha, tốt lắm! Tôi tuyên bố từ hôm nay cậu Thanh chính là anh em của Long Đằng tôi. Ai dám động tới cậu ấy chính là khiêu chiến với tôi!”
 
Long Đằng cười lớn nói: “Anh lớn hơn em vài tuổi, để anh làm anh. Sau này em chính là em trai tôi!”
 
“Ha ha, được, sau này anh chính là anh của em!”
 
“Muốn lợi dụng tôi giúp các người dọn chướng ngại vật sao? To gan quá nhỉ?”
 
“Tôi tuyên bố từ hôm nay trở đi, nhà họ Long liên thủ với cậu Thanh tuyên chiến với các người!”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.