Chương trước
Chương sau
Vũ Văn Bân chỉ thẳng vào mặt Dương Thanh quát tháo.
 
“Ha ha! Đánh hay lắm! Đánh hay lắm!”
 
Đám người Hàn Khiếu Thiên hoan hô reo hò, cảm thấy vô cùng sảng khoái.
 
“Bốp!”
 
Dương Thanh lại tát Long Đằng thêm một cái, cười nói: “Xin lỗi ông chủ Long! Vô cùng xin lỗi ông! Tôi sơ ý đánh lén ông rồi!”
 
“Chết tiệt! Có gan mày đánh tao cái nữa đi?”, Long Đằng thẹn quá hóa giận.
 
Mặc dù lão ta đã bị đuổi khỏi Hoàng tộc họ Long nhưng thân phận này đã đủ để lão tao được người người tôn kính.
 
Bây giờ lại bị một thằng ranh con hơn hai mươi tuổi tát vào mặt, không khỏi nổi trận lôi đình.
 
“Bốp!”
 
Dương Thanh lại tát thêm cái nữa, cười nói: “Ông chủ Long đã có lời, tôi chỉ có thể cung kính làm theo!”
 
“Không ngờ ông chủ Long già vậy rồi mà còn có đam mê bị đánh!”
 
Dương Thanh cười châm chọc: “Nhưng ông yên tâm, hôm nay gặp được tôi là may rồi. Tôi có đam mê thích đánh người!”
 
 
 
“Bốp bốp bốp!”
 
Dứt lời, Dương Thanh lại tát Long Đằng mấy cái liên tiếp.
 
Đám người đều sững sờ.
 
Mồm miệng Long Đằng đầy máu. Lão ta đã bảy mươi tuổi, bị Dương Thanh tát mấy cái, mấy cái răng còn lại cũng rụng sạch.
 
“Không biết ông chủ Long có sướng không? Nếu không tôi sẽ đánh thêm mấy cái miễn phí”.
 
Dương Thanh cười híp mắt nhìn Long Đằng.
 
“Mẹ nó! Tao phải giết mày! Tao phải giết thằng ranh con này!”
 
Long Đằng nổi giận gầm lên, tung đấm đánh vào đầu Dương Thanh.
 
“Bịch!”
 
Nhưng lão ta còn chưa chạm được vào người Dương Thanh đã bị anh đá bay.
 
Dương Thanh bước tới giẫm lên ngực lão ta, ánh mắt lạnh tanh tràn đầy sát khí.
 
Cảm nhận được sức mạnh khủng khiếp từ chân Dương Thanh truyền xuống, Long Đằng cực kỳ kinh hãi.
 
Đến tận lúc này, lão ta mới ý thức được mình đã chọc phải người đáng sợ thế nào.
 
“Tôi đánh anh em kết nghĩa của ông!”
 
“Tát ông mấy cái!”
 
“Còn giẫm đạp ông dưới chân!”
 
Đám người đều sững sờ.
 
Mồm miệng Long Đằng đầy máu. Lão ta đã bảy mươi tuổi, bị Dương Thanh tát mấy cái, mấy cái răng còn lại cũng rụng sạch.
 
“Không biết ông chủ Long có sướng không? Nếu không tôi sẽ đánh thêm mấy cái miễn phí”.
 
Dương Thanh cười híp mắt nhìn Long Đằng.
 
“Mẹ nó! Tao phải giết mày! Tao phải giết thằng ranh con này!”
 
Long Đằng nổi giận gầm lên, tung đấm đánh vào đầu Dương Thanh.
 
“Bịch!”
 
Nhưng lão ta còn chưa chạm được vào người Dương Thanh đã bị anh đá bay.
 
Dương Thanh bước tới giẫm lên ngực lão ta, ánh mắt lạnh tanh tràn đầy sát khí.
 
Cảm nhận được sức mạnh khủng khiếp từ chân Dương Thanh truyền xuống, Long Đằng cực kỳ kinh hãi.
 
Đến tận lúc này, lão ta mới ý thức được mình đã chọc phải người đáng sợ thế nào.
 
“Tôi đánh anh em kết nghĩa của ông!”
 
“Tát ông mấy cái!”
 
“Còn giẫm đạp ông dưới chân!”
 
“Bây giờ ông phục chưa?”
 
Nói xong một câu, Dương Thanh lại dồn sức vào chân.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.