Chương trước
Chương sau
Những người khác cũng sững sờ, lúc này Điền Hoa không nói không rằng đã giáng ngay cho Lâm Thiên Trạch một cái tát, rõ ràng là ông ta có chỗ dựa nên không kiêng sợ gì cả mà!
 
“Đánh ông? Tôi còn dám giết ông nữa đấy!”
 
Điền Hoa cười khinh thường, đột nhiên ông ta lấy ra một khẩu súng lục, họng súng đen ngòm trực tiếp gí vào giữa đôi lông mày của Lâm Thiên Trạch.
 
Khi Điền Hoa chĩa súng vào đầu, tim Lâm Thiên Trạch đập loạn xạ, trong mắt đầy vẻ sợ hãi.
 
Ông ta đã sống mấy chục năm rồi nhưng đây là lần đầu tiên bị súng chĩa vào người.
 
Hơn nữa còn là lần đầu tiên bị một người có cùng địa vị với mình chĩa súng vào đầu.
 
“Tôi đánh ông, ông có phục không?”
 
Điền Hoa lạnh lùng hỏi.
 
Lâm Thiên Trạch nghiến răng nghiến lợi nói: “Ông chủ Điền, ông quá đáng rồi đấy!”
 
“Rầm!”
 
Điền Hoa trực tiếp dùng báng súng đập vào đầu Lâm Thiên Trạch, lập tức Lâm Thiên Trạch mặt mũi đầy máu tươi, nhưng ông ta không dám nói một lời.
 
“Quá đáng? Tôi có quá đáng thế nào cũng không quá đáng bằng nhà họ Lâm các người vì giá họa cho người khác mà giết chết con trai tôi?”
 
Hai mắt Điền Hoa sưng đỏ lên, họng súng vẫn gí sát đầu Lâm Thiên Trạch, đẩy Lâm Thiên Trạch lui về phía sau mấy bước.
 
“Ông chủ Điền, xin lỗi!”
 
Lâm Thiên Trạch nghiến răng xin lỗi: “Chỉ cần ông chủ Điền tha cho tôi một con đường sống thì tôi sẽ dâng toàn bộ sản nghiệp của nhà họ Lâm cho ông!”
 
“Được thôi!”
 
Điền Hoa đồng ý: “Vậy cứ quyết định thế nhé!”
 
Dứt lời, một người đàn ông trung niên mặc vest chạy tới và lấy ra vài bản hợp đồng.
 
Điền Hoa cầm lấy bản hợp đồng từ trên tay người đó và nói với Lâm Thiên Trạch: “Đây là hợp đồng chuyển nhượng tài sản của nhà họ Lâm. Giờ ông ký đi, đợi ông ký xong thì tôi sẽ tha cho ông một con đường sống!”
 
Nghe ông ta nói như vậy, không chỉ Lâm Thiên Trạch sửng sốt mà đám người Hoàng Chính cũng rất kinh ngạc.
 
Đôi mắt Dương Thanh khẽ nheo lại, vốn dĩ anh cho rằng Điền Hoa xuất hiện vào lúc này chỉ là tìm Lâm Thiên Trạch trả thù, dù sao con trai ông ta quả thực đã chết dưới mưu kế của nhà họ Lâm.
 
Nhưng có vẻ như không phải vậy.
 
Điền Hoa cười khinh thường, đột nhiên ông ta lấy ra một khẩu súng lục, họng súng đen ngòm trực tiếp gí vào giữa đôi lông mày của Lâm Thiên Trạch.
 
Khi Điền Hoa chĩa súng vào đầu, tim Lâm Thiên Trạch đập loạn xạ, trong mắt đầy vẻ sợ hãi.
 
Ông ta đã sống mấy chục năm rồi nhưng đây là lần đầu tiên bị súng chĩa vào người.
 
Hơn nữa còn là lần đầu tiên bị một người có cùng địa vị với mình chĩa súng vào đầu.
 
“Tôi đánh ông, ông có phục không?”
 
Điền Hoa lạnh lùng hỏi.
 
Lâm Thiên Trạch nghiến răng nghiến lợi nói: “Ông chủ Điền, ông quá đáng rồi đấy!”
 
“Rầm!”
 
Điền Hoa trực tiếp dùng báng súng đập vào đầu Lâm Thiên Trạch, lập tức Lâm Thiên Trạch mặt mũi đầy máu tươi, nhưng ông ta không dám nói một lời.
 
“Quá đáng? Tôi có quá đáng thế nào cũng không quá đáng bằng nhà họ Lâm các người vì giá họa cho người khác mà giết chết con trai tôi?”
 
Hai mắt Điền Hoa sưng đỏ lên, họng súng vẫn gí sát đầu Lâm Thiên Trạch, đẩy Lâm Thiên Trạch lui về phía sau mấy bước.
 
“Ông chủ Điền, xin lỗi!”
 
Lâm Thiên Trạch nghiến răng xin lỗi: “Chỉ cần ông chủ Điền tha cho tôi một con đường sống thì tôi sẽ dâng toàn bộ sản nghiệp của nhà họ Lâm cho ông!”
 
“Được thôi!”
 
Điền Hoa đồng ý: “Vậy cứ quyết định thế nhé!”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.